Lão Thái Đoán Mệnh Chạy Nạn Thành Nữ Đế

Chương 47




Nữ nhân kia không cảm thấy gì cả, lắc eo chân nhấc lên, gã sai vặt sau lưng chống dù lêи đỉиɦ đầu của nàng ấy, mà nàng ấy thì đặt hai tay lên đầu gối, cứ như vậy cười khanh khách nhìn về phía Từ Tú Việt.

Chỉ nhìn khuôn mặt cùng với khí vận đỉnh đầu của nữ nhân, cũng biết lúc còn trẻ nàng ấy là hoa khôi thanh lâu, chủ yếu là đỉnh đầu của nữ nhân này hiện lên quan hệ bất chính quá nặng, ngưng chặc ở phần đáy, người bình thường sẽ không có.

Nói chung chính là dính quá nhiều nam sắc, phù phiếm âm trầm nặng trĩu, phải là có rất nhiều nam nhân chia một phần bạc tình lên trên người nàng ấy, mới có màu sắc như vậy.

Nói đơn giản, lúc còn trẻ nữ nhân này nhất định mê đảo bao nhiêu người đàn ông, cũng không biết tại sao lại đến cái trấn nhỏ này, làm một bà đồng.
Từ Tú Việt gật đầu: "Đúng vậy, mới tới, kiếm miếng cơm ăn."

Nữ nhân cười thản nhiên một tiếng: "Tỷ tỷ khiêm nhường, ta thấy tỷ tỷ đúng là có bản lĩnh, không biết là bái tiên nào?"

Từ Tú Việt không biết thuật ngữ ở đây của bọn họ, suy đoán tiên môn mà nàng ấy nói chính là sư môn, vì vậy đáp: "Chưa vào tiên môn, coi như là nhất mạch của đạo gia."

"Hả?" Nữ nhân quan sát Từ Tú Việt từ trên xuống dưới, đôi mắt đẹp híp lại: "Tỷ tỷ có bản lĩnh, nữ tử chúng ta vào đạo gia cũng không nhiều, tiểu nữ Uyển Quân, một mạch của Hồ tiên, ta thấy gần đây hình như tỷ tỷ có hoa đào, có muốn muội tử này xem giúp tỷ tỷ không?"

Hả... Từ Tú Việt tự mình biết mình, tuy nói tình yêu chân chính không phân biệt tuổi tác bề ngoài, nhưng đây cũng chỉ là số ít mà thôi, tự cô biết mình, chỉ với bộ dạng bây giờ của cô, nam nhân nào thấy cũng sợ hãi tránh xa.
Uyển Quân nhìn khuôn mặt lúng túng của Từ Tú Việt, tự mình cười lên, dịu dàng nói: "Chỉ là đùa một chút với tỷ tỷ, tỷ cũng đừng tức giận."

Từ Tú Việt cảm thấy trái tim của mình rung lên theo tiếng cười như chuông bạc của nữ nhân này, đảo mắt liếc nhìn một cái, phái nam biết nhúc nhích trên đường này, lớn thì có người già sắp chết, nhỏ thì có bé trai cầm kẹo hồ lô ngao đường, đều nhìn về phía Uyển Quân.

Bây giờ nữ nhân này nói mình là hồ ly tinh, Từ Tú Việt cảm giác mình cũng có thể tin mấy phần.

Không, sao cô có thể nói như vậy, đây có lẽ là thiết lập nhân vật của người ta, đây là duy trì hình tượng, có khí thế, là chuyện nghiệp dày công tu dưỡng!

Từ Tú Việt kiểm điểm bản thân trong lòng, nhưng trên mặt cũng chỉ mỉm cười, làm ra bộ dạng cao nhân bất động với tình huống bên ngoài.
Mỹ nhân cảnh đẹp ý vui, nhưng Từ Tú Việt vẫn nhớ kỹ mục tiêu mà mình lên trấn, bây giờ chuyện cô cần làm là kiếm tiền, ăn thịt, chữa bệnh, vì vậy cũng không lên tiếng nữa, đôi mắt hơi liếc nhìn người ngoài đường, nhìn thử có người có tiền nào dính vận xui, để cho cô kiếm chút tiền không.

Mắt thấy có một thái lão gia chừng 40 tuổi đi đến chỗ bọn họ, Từ Tú Việt lập tức bày ra bộ dạng thế ngoại cao nhân, sau đó nhìn thấy lão gia kia đi tới ngồi xuống trước sạp của Uyển Quân.