Lão Thái Đoán Mệnh Chạy Nạn Thành Nữ Đế

Chương 45




Từ Tú Việt nghe được lời của con trai cả, lập tức hơi đau lòng cho nhân viên này của mình: "Bánh bao còn rất nhiều, con có ăn no đi đã."

"Mẹ, buổi trưa con ăn cháo rất nhiều, bây giờ vẫn còn no."

Từ Tú Việt trợn mắt liếc nhìn hắn: "Con quan tâm nhiều đến những người khác làm gì, mình ăn no bụng đã rồi nói sau."

"No rồi, thật sự nó rồi ạ." Trong lòng Hà Đại Lang cảm thấy thoải mái, mặc dù không biết tại sao sau khi mẹ đi một chuyến đến điện Diêm vương thì không còn thương tứ đệ nữa, nhưng vẫn thương hắn.

Chậc chậc, một chén cháo kia, nếu là ở kiếp trước, một đứa bé mười mấy tuổi ăn cũng không đủ no, huống chi là thanh niên trai tráng. Chẳng qua nếu như người ta đã nói no rồi, cô cũng không ép buộc, dù sao cô muốn ăn no.

Từ Tú Việt có lòng ăn no, nhưng chờ cô nuốt cái bánh bao thứ hai, dạ dày lập tức bắt đầu kháng nghị, vốn dĩ thân thể của cô đã không tốt, lại thêm thời gian dài không ăn được thức ăn mặn, hai cái bánh bao này xuống bụng làm cho cô có chút muốn ói.
Từ Tú Việt liếʍ khóe miệng, tạm thời từ bỏ suy nghĩ tiếp tục ăn.

Hà Đại Lang thấy Từ Tú Việt không ăn nữa, trong lòng lại cảm thấy mẹ mình vẫn còn nhớ thương người trong nhà, ngay cả bánh bao thơm ngon như vậy cũng không ăn, đây chính là mẹ của hắn, trong lòng lại cảm động một trận.

Từ Tú Việt không có phát hiện suy nghĩ của Hà Đại Lang, ngón tay hơi nhúc nhích tính toán hai người đi theo sau lưng bọn họ cách không xa, nếu như là cùng một đường, vậy có lẽ người này muốn cầu gì đó, còn là người không thiếu tiền, cô phải muốn nhiều tiền một chút, chẳng qua người ta còn chưa đến, cô cũng chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Rất nhanh sạp hàng hai bên trở nên ít đi, người bán hàng rong cũng rao hàng nhỏ tiếng lại, đoàn người đi lại cũng dần ít đi, chẳng qua quần áo của những người này tốt hơn nhiều so với những người mới vừa rồi.
Cửa tiệm hai bên đường ở chỗ này được sửa sang đẹp hơn một chút, còn có hai ba cửa hàng trang sức, tiệm tơ lụa, phường thêu cũng ở trên con đường này, Từ Tú Việt có suy đoán trong lòng, đây là khu người giàu trong trấn.

Xa xa, đã nhìn thấy trên đường phố có năm sáu lão già, có người ngồi dưới đất, mang giày cỏ, quần áo cả người tràn đầy mụn vá, nhưng chòm râu hoa râm trên mặt lại được giữ gìn vô cùng sạch sẽ.

Có người mặt mũi trong trẻo, đang loăn hoay với một cái mai rùa, còn có một lão đầu mặc đồ thư sinh, bày bàn ghế đầy đủ, trên bàn bày bút mực, chắc là đoán chữ.

Nói đơn giản, đủ loại phong cách, nhìn bề ngoài đều giống biết đoán mệnh, coi bói hơn cả Từ Tú Việt.

Từ Tú Việt nghĩ thầm trong lòng, thời đại này không xem trình độ học vấn, không cần chứng chỉ, quả nhiên nghề này của cô bị cạnh tranh kịch liệt.
Từ Tú Việt tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, mấy lão đầu đang nói chuyện trời đất lập tức dừng nói lại, Từ Tú Việt cũng không có nhìn bọn họ, chỉ nhìn thử khí vận, đây đều là bọn bịp bợm giang hồ.