Lão Thái Đoán Mệnh Chạy Nạn Thành Nữ Đế

Chương 43




Từ Tú Việt lắc đầu một cái: "Chuyện này phải xem một nhà của ngươi tự lựa chọn."

Trên mặt Tiết thẩm tràn đầy thất vọng, nhưng cuối cùng bà ấy cũng là người buôn bán, trong lòng đã có tính toán, cũng không thờ ở Từ Tú Việt qua một bên, bọc lại vỉ bánh bao còn dư lại đưa hết cho Từ Tú Việt, lại từ trong túi vải đựng tiền lấy ra một viên bạc vụn, nói: "Đã làm phiền tiên cô, trong nhà cũng chỉ còn lại chút bánh bao này, coi như là để cho tiên cô nếm thử một chút, cái này là một chút tâm ý, hôm nay đã để cho tiên cô chịu thiệt rồi."

Từ Tú Việt cười khách khí nói "nào có nào có". Chóp mũi ngửi được mùi thơm của bánh bao thịt, thân thể của nguyên chủ đã mấy tháng chưa ăn thức ăn mặn, cô thật sự rất thèm thịt, âm thầm nuốt nước miếng một chút, nháy mắt với con trai lớn ở bên ngoài của mình.
Tự nàng nhận những tục vật này không phải sẽ bị rớt giá sao!

Phải biết làm nghề bọn họ, trừ nói chuyện có nghệ thuật ra, quan trọng nhất chính là phải duy trì hình tượng, nếu như không có hình tượng thâm sâu, vậy tốc độ thuyết phục dao động người ta cũng sẽ kém hơn.

Lúc này Hà Đại Lang còn đang vô cùng khϊếp sợ, mẹ của hắn thật sự là lão thần tiên, vậy có phải hắn cũng có thể có được một chút thần thông không?

Vốn dĩ Hà Đại Lang cũng không phải là người nhanh nhẹn gì, lúc này không tiếp thu được tín hiệu của Từ Tú Việt, Từ Tú Việt âm trầm trừng mắt nhìn hắn một cái, nghĩ đến nếu như để cho người ta chờ lâu lại càng không tốt, cho nên tự mình vươn tay nhận lấy, nhét bạc vào trong lòng, miệng thì nói: "Đại muội tử khách sáo."

Nếu như coi thường vẻ mặt vui mừng lúc này của Từ Tú Việt, còn có thể miễn cưỡng nói cô giữ được một chút hình tượng của tiên cô.
Trái lại Tiết thẩm không cảm thấy gì, chỉ ân cần nói: "Trong tiệm còn có một chút cháo, tiên cô có muốn đi vào dùng một chút không?"

"Không cần." Từ Tú Việt còn muốn tìm một chỗ không người ăn bánh bao, tránh bị mất chút hình tượng còn sót lại trước mặt vị khách thứ hai của mình, cho nên từ chối lời đề nghị của Tiết thẩm, chỉ hỏi bà ấy: "Trên đường này có chỗ nào bày sạp hay không?"

"Tiên cô là muốn bày sạp xem bói sao? Từ chỗ này, ngài đi về phía Đông, chỗ đầu đường bên kia có rất nhiều."

Từ Tú Việt gật đầu, nhét bánh bao vào lòng Hà Đại Lang, chống gậy muốn đi, lại nghe được Tiết thẩm vội vàng nói: "Lần tới nếu tiên cô lại đến nhà ta ăn bánh bao, chúng ta sẽ miễn phí cho tiên cô!"

Từ Tú Việt đắp nặn mình thành một "khách hàng đặc biệt" ở trong lòng bà ấy.
Mà sau khi Từ Tú Việt nghe được cũng bình tĩnh phất tay một cái, làm ra dáng vẻ không động lòng vì vật chất thế tục, lảo đảo chống gậy rời đi.

Quẹo qua một con phố, Từ Tú Việt lập tức ngoắc tay với Hà Đại Lang, Hà Đại Lang còn đang đắm chìm trong khϊếp sợ "Mẹ là lão thần tiền", ngơ ngác đi đến hỏi một câu: "Sao vậy mẹ?"

Từ Tú Việt đã đói bụng rồi, đói bụng làm cho người ta trở nên nóng nảy: "Sao cái gì mà sao, con nói đi! Bánh bao!"

Lúc này Hà Đại Lang mới vội vàng mở bịch giấy dầu, đưa cho mẹ một cái bánh bao lớn trắng tinh thơm ngát.

Bánh bao còn đang bốc hơi nóng, Từ Tú Việt thổi thổi một chút, sau đó cắn một miếng lớn, trong miệng tràn đầu nước thịt, thịt thơm ngon, quá tuyệt vời.

Một cái bánh báo lớn chừng bàn tay rơi xuống bụng, Từ Tú Việt cảm giác có một dòng nước ấm đang từ bụng di chuyển đến tứ chi của cô, cả người vô cùng thoải mái, quay đầu muốn lấy cái thứ hai, mới nhìn thấy con trai lớn của mình đang trợn to mắt nhìn mình, trong miệng còn không ngừng nuốt nước miếng.

Từ Tú Việt hoảng sợ trong lòng, tiểu tử này sẽ không...

Sẽ không rơi nước miếng xuống bịch bánh bao chứ!