Lão nam nhân sững sờ nhìn bóng lưng của em trai, cho đến khi không còn nhìn thấy mới dùng sức lau mặt.
Anh cũng lớn từng này rồi, còn đi so đo với em trai.
Lão nam nhân suy nghĩ, cuối cùng trưởng bối vẫn nên nhường nhịn tiểu bối. Nhưng anh thật sự rất đau lòng, nhưng lần này không muốn nhận sai trước.
Lão nam nhân quay lại trường học, lúc vào kí túc xá thì em trai không có ở đấy, ngược lại bạn cùng phòng mời anh ăn khô bò.
Lão nam nhân nhắc đến hành lí, nghĩ một chút, hay là lưu lại số điện thoại bạn cùng phòng của em trai để đề phòng em trai không nhận điện thoại anh, anh còn có người để hỏi thăm.
Trước khi đi, anh để lại một khoản tiền, đè ở dưới đệm giường, sau đó gửi tin nhắn nói cho em trai, để cho cậu đỡ phải tiết kiệm tiền, nên mua gì vẫn phải mua.
Chỉ là gửi đi mấy lời này cũng đã đủ mệt.
Lão nam nhân xóa bớt tin nhắn, cuối cùng chỉ gửi một câu: Tiền để dưới đệm giường, tôi đi đây.
Thật ra lần này đến, lão nam nhân muốn ở lại 1 tuần lận.
Em trai nói làm xong việc muốn dẫn anh đi chơi khắp nơi, không nghĩ đến hai người ầm ĩ thành thế này. Anh đến sân bay đổi vé, tốn mất mấy trăm, đau lòng muốn chết.
Trước khi đổi vé, lão nam nhân ngồi đợi 3 tiếng, sợ em trai đuổi theo, có lẽ anh cũng không cần đi.
Đáng tiếc không có, tin nhắn điện thoại cũng không.
Trước khi vào kiểm tra an ninh, lão nam nhân xoay đầu nhìn về chỗ cửa.
Trong lòng anh vẫn còn nghĩ, có lẽ em trai sẽ xuất hiện, mặc dù vẫn còn giận nhưng sẽ kéo tay anh nói không cần đi, lệ thuộc vào anh giống như lúc nhỏ.
Lên máy bay rồi, lão nam nhân tựa vào cửa nhìn đường băng, cho đến khi nữ tiếp viên hàng không nhắc anh tắt điện thoại lần thứ 3, lão nam nhân mới đỏ mặt, áy náy tắt điện thoại đi.
Trở lại thành phố C cũng đã 8h tối.
Mở cửa nhà ra, trong phòng trống rỗng, lạnh lẽo
Em trai trước khi lên đại học, vẫn luôn ở nhà. Lần này cậu thi xa như vậy, thật ra lão nam nhân cũng nghĩ sẽ chuyển đi cùng.