Lão nam nhân muốn sụp đổ rồi, anh vừa khóc vừa nói:"Dựa vào cái gì? Dựa vào cậu là em trai tôi! Dựa vào tôi nuôi cậu mười năm. Dựa vào lần đầu tiên cậu cưỡng ép tôi, đm nó lại là cậu nên tôi không có biện pháp từ chối. Dựa vào cậu đã chết 2 năm lại xuất hiện trước mặt tôi lần nữa! Cậu không có chết! Cậu chính là em trai tôi!
Anh nức nở không ngừng:"Tại sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy, tại sao cậu lại nói tôi đối xử như thế với cậu!"
"Cũng bởi vì cậu không nhớ gì cả! Nhưng tôi vẫn nhớ! Cậu bỏ tôi lại một mình, tôi phải làm sao đây."
Anh có thể cảm nhận được tay cậu ở đằng sau nới lỏng liền trượt xuống mặt đất.
Đầu óc anh mờ mịt, cảm xúc dồn dập, chỉ muốn thổ lộ, không cần logic.
Sống lưng lão nam nhân trơ trụi, khom lưng đứng lên, xương sống nhô lên rõ ràng, anh gầy đến mức không bình thường.
Cậu nhìn cẩn thận, lại phát hiện ra anh có vài sợi tóc bạc.
Anh khóc um lên:"Cậu không nhớ tôi, là cậu kéo tôi đến cạnh cậu, tại sao giờ cậu bỏ tôi lại?"
"Cậu luôn nói tôi xem cậu là thế thân, đúng vậy, dù là 2 năm trước hay 2 năm sau, cậu đều là cậu."
"Cậu muốn tôi làm thế nào? Có phải moi tim ra giao cho cậu thì cậu mới tin nó là của cậu không?"
"Tại sao cậu lại không nhớ? Cậu biết là làm như vậy sẽ khiến tôi khó chịu cho nên cậu mới không nhớ phải không?"
Thích Tranh lùi lại về sau hai bước, lão nam nhân già thật rồi, dáng vẻ khóc cũng khó coi.
Lời nói cũng lộn xộn.
Thậm chí Thích Tranh cũng hoài nghi, trí nhớ của mình có phải bị nhầm lẫn rồi hay không. Có lẽ thật sự ở một lúc nào đó mà cậu không biết, cậu đã từng là em trai của người này.
Nếu không, tại sao bây giờ bản thân cậu cũng thấy cảm động?
Mỗi một câu nói của lão nam nhân đều đâm vào tim cậu.
Khiến cậu không chịu được mà hốc mắt ẩm ướt, muốn ngồi xuống, ôm anh vào lòng.
Nhưng lão nam nhân không cho cậu chạm vào, đẩy cậu ra:"Coi như tôi gạt cậu cùng ngủ với người khác thì sao? Cậu đã có người mình thích, còn là phụ nữ, không tốt sao?"