Người phụ nữ đi xem mắt nhìn người trẻ tuổi trước mặt, hai mắt sáng lên.
Đây chỉ là bản năng khi nhìn thấy một người đẹp mà thôi.
Thích Tranh quả thật rất đẹp, ngũ quan tinh sảo, mái tóc đen nhánh.
Đôi mắt thâm sâu nhìn về phía sau cô.
Người phụ nữ cười một tiếng, sau đó ngoảnh đầu nói với lão nam nhân:"Bạn của anh à?"
Ánh mắt của cô vừa dừng trên mặt lão nam nhân liền bị vẻ mặt đầy hoảng sợ của lão nam nhân dọa cho giật mình, giống như vừa bất lực vừa xin tha thứ khi bị vợ bắt gian vậy.
Người phụ nữ thu lại nụ cười, cô rất nhạy cảm, chỉ hơi cau mày đã phát hiện ra mọi việc không đơn giản như thế.
Thích Tranh nhìn hai người họ lắc đầu:"Xin lỗi tìm nhầm nhà."
Cậu lùi lại mấy bước, đi ra ngoài.
Người phụ nữ đang thấy kì lạ liền bị lão nam nhân đẩy qua một bên.
Lão nam nhân còn chưa kịp xỏ giày, chân trần chạy ra ngoài.
Cô vội vàng gọi tên lão nam nhân, trong lòng vừa tức vừa nôn nóng, uổng công ấn tượng của cô đối với người này cũng không tệ, tại sao lại như vậy?
Lão nam nhân đuổi kịp Thích Tranh ở tầng 1, vừa vặn thấy đối phương ném hộp quà trên tay vào thùng rác.
Lão nam nhân hét lớn:"Tiểu Chân! Đợi một chút!"
Thích Tranh dừng bước, biểu cảm tối tăm quay đầu lại:"Anh đang gọi ai?"
Cậu đã biết em trai đã mất của lão nam nhân tên là Địch Chân.
Đây là lão nam nhân tự mình nói với cậu, cmn thật là khéo, phát âm của chữ thứ 2 lại giống nhau như vậy.
*Thích Tranh: Qī zhēng
Địch Chân: Dí zhēn
Lão nam nhân sững người, miệng không nói lên lời.
Thích Tranh cười trào phúng, xoay người rời đi.
Lão nam nhân không đuổi kịp, bởi vì nửa đường giẫm phải mảnh thủy tinh, chân chảy đầy máu, đau đến mức không cách nào đuổi không kịp chiếc xe ô tô đã rời đi.