Lão Hàng Xóm Đáng Ghét

Chương 47: Chương 47




Ở nhà Trúc, Long đã đưa Trúc về tới nhà

- Ước gì ngày hôm nay cứ dài mãi thế này Trúc nhỉ - Long cười dịu dàng

- Ừh, hôm nay Trúc vui lắm, ăn no ơi là no – Trúc vô tư cười tít cả mắt

- Long cũng vui lắm, ở bên cạnh Trúc là Long thấy hạnh phúc nhất rồi.

- Thế ư? – Trúc ngại ngùng đỏ mặt tránh ánh mắt của Long

- Thật chứ? Ước gì thời gian ngừng lại…. – Long nhìn Trúc

- Long về đi kẻo bố mẹ đợi – Trúc giục

Long gật đầu và…ôm nhẹ Trúc vào lòng…- “Tạm biệt đã chứ, để Long ôm Trúc 1 chút- Long thì thào. Vòng tay Long thật ấm áp, Trúc cứ để nguyên như vậy, nó đang rất hạnh phúc. 2 đứa cứ như vậy…im lăng… nghe rõ cả tiếng tim đang đập…. Long ôm Trúc, vẫn hương thơm ngòn ngọt, nó ước gì thời gian đừng trôi nữa để Trúc cứ ở bên cạnh nó, để nó ko bao giờ phải xa con nhỏ.

“Reng….reng” cả 2 đứa giật mình, tiếng chuông điện thoại đáng ghét, Long nhìn vào là số của Minh Hồng. Nó tắt máy ko nghe. Chuông lại đổ. Nó tắt nguồn luôn.

- Thôi, Long về đi, cũng…muộn rồi…- Trúc ngâp ngừng, tim nó vẫn chưa trở lại nhịp bình thường

- Ừh…nhưng…thôi Long về đây – Long ngập ngừng

Long đi rồi, nó đang tính quay vào nhà thì có tiếng gọi giật lại

- Thì ra là như thế?...

- Ơ, anh Hùng, anh làm gì ở đây giờ này vậy? Trúc ngạc nhiên quay ra

- Tôi đến đây để kiểm chứng xem điều tôi nghĩ có phải là sự thật ko, hóa ra là đúng như vậy – Hùng cười khinh khỉnh

- Sự thật nào? Tôi ko hiểu anh nói gì

- Sự thật là cô là con người chẳng ra gì, cô đem Hoàng ra làm trò đùa thế đủ chưa? Cô thật quá quắt, hóa ra cô là loại người như vậy, cô lừa Hoàng bằng vẻ ngây thơ trong sáng của mình rồi cô quay ra cười nhạo vào mặt nó – Hùng tức giận



- Anh ăn nói cho cẩn thận, tôi chẳng lừa ai cả! – Trúc giận dữ

- Cô còn ra vẻ thế sao? Đúng là người ko có lòng tự trọng mà

- Im ngay!!!! Nếu anh còn xúc phạm tôi nữa, tôi ko để yên đâu – Trúc quát lên

- Cô ko để yên thì cô làm gì tôi?...Cô đừng tưởng cô là con gái mà tôi tha cho cô? Cô chờ đấy, cô chưa biết chọc giận tôi thì hậu quả sẽ thế nào đâu. – Hùng nói xong lên xe phóng đi luôn

Trúc vẫn đứng đấy, ko hiểu đầu đuôi ra làm sao, tự dưng nó bị mắng xối xả, nó bực bội vô cùng, cái gì mà mang ai đó ra làm trò đùa, cái gì mà quá quát, cái gì mà hậu quả, đúng là tên cà chớn, 2 tên cà chớn chơi với nhau quả là hợp. Trúc lẩm bẩm và đi vào nhà.



Sáng hôm sau nó đi đến trường như thường lệ, nhưng khác 1 cái là mọi người cứ nhìn nó chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xào bàn tán, lắc đầu rồi nguýt dài. Nó chả hiều gì cả, nó đi vào lớp, cả lớp nó cũng đang nhìn nó với ánh mắt dò xét khó chịu. Nó tiến về chỗ ngồi, Dung đang ngồi đó, thấy nó Dung vội vàng kéo nó ra khỏi lớp

- Sao thế Dung, sắp đến giờ vào lớp rồi mà – nó ngạc nhiên

- Bồ nói thật đi, bồ đã làm gì thế? – Dung dò hỏi

- Mình chả hiểu gì cả - Trúc ngạc nhiên

- Bồ ko biết thật hay giả vờ ko biết vậy?

- Trời ơi, mình phát điên lên mất, tóm lại là có chuyện gì

- Ko biết ở đâu tung tin là định cướp chồng sắp cưới của Minh Hồng đe dọa Minh Hồng rồi còn ve vãn cả anh Hoàng nữa.

- Hả????Mình cướp, đe dọa, rồi ve vãn – Trúc ngạc nhiên há hốc miệng


- Ừh, bây giờ cả trường biết rồi – Dung lo lắng

- Ai? Ai tung tin đó ra – Trúc gầm lên

- Mình ko biết chỉ biết là sáng nay đến lớp đã thấy họ bàn tán xôn xao rồi, bồ tính sao bây giờ? – Dung lo lắng nhìn Trúc



- Mình ko làm thì việc gì phải sợ, kệ họ, mình ko tin là họ có thể bàn mãi như thế đc

- Nhưng mình lo bồ chịu ko nổi đó, lời nói ác ý lắm – Dung lo lắng

- Ko sao, chỉ cần bồ tin mình là đc, mình ko bao giờ làm mấy chuyện đó.

- Mình tin bồ mà – Dung nhìn Trúc cười

- Vào lớp thôi – Trúc mỉm cười tự tin mặc dù trong lòng nó rối như tơ vò.

…………………………………………� �…………………………………….

Giờ ra chơi, Trúc phóng sang lớp Hùng và Hoàng, nó ko thấy bóng dáng Hoàng đâu, chỉ thấy Hùng ngồi đó. Thấy nó Hùng liền ngoảnh mặt đi chỗ khác làm ngơ

- Có phải chính anh ko? Chính anh đã tung tin đó ra ko? – Trúc giận dữ

- Tôi nói ko phải cô có tin ko? – Hùng nhếch mép

- Tối ko tin, chỉ có anh thôi


- Vậy thì việc gì tôi phải trả lời, nếu mà là tôi tung tin thì tin đồn này còn ác hơn nhiều, tin này có vẻ con nhẹ quá! Nhưng ko sao, ko phải ra tay càng rảnh – Hùng cười khẩy

- Đồ hèn, làm mà ko dám nhận, đâm sau lưng người khác là bản chất của anh sao?

- Cô im đi! Người như cô ko đủ tư cách nói tôi đâu – Hùng sửng cồ

- Người như tôi còn tốt hơn chán vạn người như anh đó

- Cô đừng tưởng cô là con gái mà tôi nhường nhịn nhé – Hùng đứng dậy nghiến răng nhìn Trúc



- Ôi, xời, tôi sợ anh quá!!! Dạng người hèn hạ giỏi bắt nạt người khác như anh tôi nhiều rồi nhá, ngon lại đây – Trúc lùi lại thủ thế

- Cô..cô tính làm gì? Hùng gườm gườm

- Tự vệ chứ còn gì nữa

- Cô tự vệ hả? Để xem cô làm đc gì – Hùng lừ lừ tiến tới

- Tôi ko nói chơi đâu, anh mà tiến tới bước nữa tôi cho lỗ mũi anh ăn trầu đó – Trúc đe dọa

- Để xem – Hùng lao tới

Trúc ko ngần ngừ tung cú đấm về phía Hùng, thằng nhóc bắt đc tay Trúc, nó nắm chặt cổ tay Trúc

- Để xem quán quân karate giỏi đến đâu

- Xem hả??? Xem nè!!!!- Trúc đá 1 cái vào cẳng chân Hùng làm thằng nhóc đau điếng

- Cô…


- 2 người có thôi đi ko? – Tiếng Hoàng vang lên làm cả 2 giật mình dừng lại

Hoàng lừ lừ vào lớp, nó còn ko thèm nhìn mặt Trúc chút nào cứ như là con nhóc ko tồn tại vậy. Trông Hoàng còn có vẻ phờ phạc lắm nhất là sau trận say bí tỉ ngày hôm qua.

- Bạn anh đó, tung tin đồn nhảm anh biết ko – Trúc gắt lên

- Cô đi đi – Hoàng lạnh lùng

- Gì cơ?

- Tôi nói cô đi đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa – Hoàng nhìn thằng vào mắt Trúc, trông thằng nhóc ko còn chút hồn nào, mặt nó lạnh băng vô cảm


- Cả anh cũng tin lời anh ta sao? – Trúc sững lại

- Tôi nói cô cút đi, cô hiểu ko? – Hoàng gằn từng tiếng

- Đc, tôi đi – Trúc bỏ chạy ra ngoài, nó khóc…ko hiểu sao nó lại khóc, Hoàng ko tin nó, anh ta có là gì với nó đâu, nhưng sao…nó thấy đau lòng thế này.



…………………………………………� �……………………….

- Ê, Dung, sao bồ vẫn chơi với con Trúc sao, con nhỏ trông vậy mà ghê gớm nhỉ, hình như nó đang ra ve vãn nốt anh Hùng thì phải – nhỏ Trang cùng lớp Trúc và Dung nói

- Đừng nói nhảm, Trúc ko phải loại người đó – Dung gắt lên

- Tùy bồ thôi, nhưng lúc nãy mình đi ngang qua lớp anh Hùng thấy nó đang nói chuyện với anh í mà

- Thế sao?

- Uh, ai nói điêu làm gì

Lúc này ra chơi xong thấy Trúc chạy vội đi đâu đó, hóa ra là đi tìm Hùng ah, tìm anh í có chuyện gì nhỉ??? Dung đang phân vân thì thấy Trúc lao vào lớp, mắt đỏ hoe.

- Bố sao vậy, bồ đi đâu đó – Dung hốt hoảng

- Cả Hoàng cũng ko tin mình, Hoàng ghét mình, mình phải làm sao đây? – Trúc khóc

- Tin gì cơ, chuyện tin đồn hả?

- Tin đồn đó là do Hùng nói đó, vậy mà Hoàng ko tin lại còn đuổi mình đi nữa

- Anh Hùng????Ko thể nào?? Sao lại có chuyện đó đc?? – Dung ngạc nhiên đến độ há hộc miệng

- Hôm qua mình đi chơi với Long về thì anh ta xuất hiện trước cửa và mắng mỏ đe dọa rồi xúc phạm mình đủ kiểu. Sáng hôm nay thì có tin đồn , ko phải anh ta thì là ai chứ - Trúc tức tưởi

- Bồ chắc ko, chưa có bằng chứng mà

- Thì bồ nghĩ xem, trong trường hợp như thế bồ sẽ nghĩ là ai?

- Thôi mình hiểu rồi , bồ bình tĩnh đi, chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó mà, đừng lo quá như thế - Dung an ủi

- Ừh cảm ơn bồ, mình chỉ còn bồ thôi, - Trúc nhìn Dung cười

Dung bắt đầu suy nghĩ, tại sao tự dưng anh Hùng lại tìm Trúc, hôm qua anh gọi đt cho mình hỏi thăm Trúc, sau đó lại đên nhà Trúc, chắc anh gặp Long đưa Trúc về. Hay là…anh í ghen…anh Hùng thích Trúc sao? Ko!!! Ko thể như thế đc! Dung ơi, mày nghĩ lẩn thẩn quá ! Dung lắc lắc đầu, nó muốn tất cả những ý nghĩ đó bay hết đi. Mày phải tin Trúc, Trúc chẳng làm gì sai cả, có lẽ là có nguyên nhân.