Lão Đại: Vợ Anh Cho Gửi Nhờ Nòng Nọc

Chương 16: BÚN ĐẬU MẮM TÔM




-“ Vậy đi, hôm nay ra ngoài với tôi một lát”

Nghe 2 chữ ra ngoài, Đan Đồng sáng mắt hí hửng hỏi:

-“ Về nhà à? Vui hén”

-“ Ai cho? Thay đồ mau”

-“ Hì, tôi ở trong nhà sắp mốc rồi”

...[LÁT SAU]...

Mọi người đều đã đứng ngoài xe chờ mỗi người đàn bà quyền lực của Cố gia. Quyền lực vốn dĩ là do chỉ có mình cô là đàn bà còn gì.

Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Đan Đồng chỉnh chu ngoại hình hơn. Cô mặc chiếc váy lụa màu đen, búi tóc bằng kẹp, son môi màu đỏ đất và đeo trang sức vào. Nếu Cố Nam Đình chở cô tới chỗ thi hoa hậu, cô sẽ cầm vương miệng về cho hắn loé mắt!

Vào trong xe. Đan Đồng không quên cầm súng trong người, phòng trừ xuống ông phủ lần nữa ý mà.

-“ Tử Hiên chúng ta đi đâu?”

-“ Cho cô chọn đó”

-“ ...Tôi?”

-“ Ừm, Cố Lão Đại bảo vậy”



Cô tròn mắt, quay mặt lại về phía hắn. Miệng vẫn nhai nhai kẹo cao su từ nãy giờ. Chậc, bộ mặt cô bây giờ khiến hắn nổi điên lên mất! Nhờ cô mà Cố gia sắp có quy định mới cấm nhai kẹo cao su.

-“ Vậy chúng ta đi ăn một món của Việt Nam!”

Mọi người đều cùng biểu cảm, đồng thanh hỏi“ Món gì”, trừ Cố Nam Đình vẫn say sưa lau súng mới của hắn.

-“ Bún đậu mắm tôm!”

Tiếng kít kéo dài, chiếc xe dừng gấp. Đan Đồng đang đứng ở phía sau với tư thế chỏm người về phía trước, nên theo quán tính bật người té ra sau. 3 hồn 6 phách ra đi để xác cô ở lại mơ mơ hồ hồ. Chỉ biết là té lên cái gì đó.

Ngẩng người ra sau đã thấy nằm chình ìn trên người Cố Nam Đình. Cây súng yêu quý của hắn bị vứt xuống đất chỉ vì hắn theo phản xạ ôm cô lại. Hắn chỉ thốt 2 chữ“ Mẹ kiếp” rồi thả cô xuống đất, nhặt súng lên chỉ thẳng vào ghế của Tử Hiên đang lái xe.

-“ Cậu chết bầm ở đâu à? Trước giờ chưa từng dám lái xe ẩu như vậy”

-“ C....Cố Lão Đại là tôi nghe thấy mắm tôm nên....”

-“ Thì cậu đi mà ăn với nước mắm!”

Đan Đồng đang rên rỉ dưới đất nghe thấy liền bật người dậy, chỉa súng ngược lại vào Cố Nam Đình.

-“ Úi giời! Bún đậu mà ăn với nước mắm! Chết nửa cuộc đời!”

Hắn trừng mắt. Ai cho cô ta ăn gan hùm? Dám chỉa súng vào hắn, còn bác bỏ lời nói của hắn. Thật là... quá sức chịu đựng.

-“ Lái siêu xe ăn bún đậu mắm tôm, chả ra gì hết”

Hắn nhếch mép. Liếc mắt sang gương mặt hầm hừ của cô vô cùng hả dạ. Hắn dù gì cũng chức cao hơn cô, hắn nói không là không. Nhưng cứ tưởng cô chịu thua. Lát sau lại nghĩ ra gì đó hí hửng trêu đùa tóc của hắn.



-“ Không chịu tới quán thì tới chợ, tôi mua đồ về nấu!”

Ánh mắt của 2 người đăm đăm nhìn nhau, như muốn ăn tươi nuốt sống. Vẫn là lí lẽ của cô thắng. Hắn bỏ cô ở chợ và chờ xe ở trường học cấp 3.

...[ Buối Tối Ở Trường Học]...

Không biết người đàn bà này mua cái quái quỷ gì mà tận đến 9 giờ tối mới lếch cái mặt về. Nhìn từ phía xa Đan Đồng chợt thấy có đám đông tụ tập ở trường học. Đang tò mò định chạy lại thì nghe một lời trò chuyện của người qua đường.

-“ Ghê quá! Tôi nghe nói vừa nãy mới có vụ nổ súng ở trường học”

-“ 4 người đàn ông trên xe không ai sống, thương quá!”

Không nghĩ nhiều, nhiêu đó là đủ hù cô rồi. Đan Đồng lớ ngớ rồi chạy bật mạng về phía trường học.

“ Không phải là bọn Cố Nam Đình chứ? Có phải cô gây hoạ nên có người tìm đến nổ súng trả thù không?”

Tới đám đông Đan Đồng vứt bị đồ ăn xuống chen lấn qua một cách khó khăn.

-“ Cho tôi qua...Cố Nam Đình!!”

-“ Cố Nam Đình!!”

-“ Nếu anh chết! Tôi sẽ đào mồ cốt mã anh lên xử tội!!”

Đan Đồng thoát khỏi đám đông. Đứng chính giữa vòng tròn người. Cô vừa thở hổn hển, vừa ngơ ngác trước mọi thứ. Có cái gì ngoài....Nến và hoa đâu chứ!!