Lão Đại Thâm Tình: Độc Sủng Kiều Thê

Chương 33




Phải ứng xử như thế nào với Tề Hàn là vấn đề nan giải, nhưng việc anh đang tắm trong phòng và lát nữa ra ngoài không có quần áo mặc còn nan giải hơn. Thế nên, Cao Mẫn chỉ còn cách sang trung tâm thương mại đối diện chung cư mua cho anh ít quần áo mới. Dù gì người cũng đã xác định sẽ ở lại đây, cô cũng đâu còn cách nào xua đuổi ân nhân.

Nghĩ xong, Cao Mẫn lại xách túi ra ngoài.

Không lâu sau, Tề Hàn tắm xong và chỉ quấn đúng chiếc khăn tắm vòng quanh hạ thân. Anh đứng trong căn phòng ngủ không to cũng chẳng quá nhỏ, đến giường ngủ cũng chỉ vừa đủ cho một người, nhưng lại rất ngăn nắp, sạch sẽ. Lúc này, anh chợt thấy cảm thán cô gái bé nhỏ ngày nào giờ đã trưởng thành, lại còn biết chịu thương chịu khó.

Thật may mắn khi anh không nuông chiều cô tới mức bị biến thành người vô dụng.
King coong…

Tiếng chuông bất ngờ phá vỡ sự yên tĩnh vốn có. Theo phản xạ tự nhiên của người duy nhất trong nhà, Tề Hàn đã thản nhiên tiến ra mở cửa.

Giây phút cánh cửa mở rộng, hai người đàn ông không hẹn lại gặp nhau trong bỡ ngỡ. Tăng Vĩ Quyền rất ngạc nhiên khi thấy Tề Hàn đang đứng trong nhà Cao Mẫn, đáng nói nhất là anh còn chẳng mặc quần áo.

“Anh là ai, sao lại ở trong nhà Mẫn Mẫn với tình trạng lõα ɭồ như này hả?” Tăng Vĩ Quyền cau mày, thái độ tựa hồ bực tức.

“Vậy mày là ai mà tới tìm vợ tao vào giờ này?” Tề Hàn nhướng mày, biểu cảm vênh váo hệt như đang ngứa đòn.

“Vợ?” Tăng Vĩ Quyền căn bản không tin, nên lập tức bật cười khinh bỉ.

“Tôi đã ở bên cạnh cô ấy gần bốn năm rồi, Mẫn Mẫn có chồng hay chưa lẽ nào tôi không biết? Rốt cuộc anh là ai mà đứng đây ăn nói xằng bậy hả? Có tin tôi báo cảnh sát tố cáo anh tội quấy rối người khác không?”
Hay thật, chưa tròn một tiếng mà hết Cao Mẫn lại tới tình địch dọa báo cảnh sát bắt anh bỏ tù. Tề Hàn nghe xong, chẳng những không sợ mà còn trực tiếp nhếch môi cười khẩy.

“Từ giờ tránh Cao Mẫn càng xa càng tốt, kẻo anh mày cho ngậm “kẹo” no mồm. Cút!” Lời vừa dứt, cửa cũng sắp đóng.

“Khoan đã. Mẫn Mẫn đâu, tôi muốn gặp cô ấy.”

Bấy giờ, Tăng Vĩ Quyền chẳng những không về mà còn đẩy cửa xông vào. Thế này là lại chọc vào giới hạn của Tề Hàn mất rồi.

Chỉ thấy người đàn ông từ từ đi tới chỗ Tăng Vĩ Quyền, dùng tay vỗ lên vai đối phương một cái, tiếp tục dùng sức kéo anh ta lui ra sau, anh vào tư thế chắn đường.

“Cút ra khỏi đây trước khi ông mất hết kiên nhẫn.” Tề Hàn gằng giọng nhắc lại thêm một lần.

Vậy mà Tăng Vĩ Quyền vẫn cố chấp tới cùng, vẫn lướt ngang qua Tề Hàn để đi tìm Cao Mẫn, vì sợ cô đang gặp nguy hiểm.
“Mẫn Mẫn, em có sao không?”

Thời khắc Tăng Vĩ Quyền chuẩn bị mở cửa phòng ngủ, Tề Hàn lại lần nữa đưa tay ngăn cản. Đôi mắt sắc bén đã nhìn anh ta bằng một luồng hàn khí âm độ.

“Tao bảo mày mau cút ra khỏi đây.”

“Trừ khi tôi gặp được Mẫn Mẫn.”

Kẻ tám lạng, người nửa cân, không ai nhường ai, thì ai nóng tính hơn, kẻ đó ra tay trước. Chính lúc Tề Hàn vung nắm đấm chuẩn bị đánh người, thì Cao Mẫn về tới.

Nghe tiếng mở cửa, hai người đàn ông đều quay đầu nhìn ra. Giây phút đó, ai cũng ngỡ ngàng tới ngơ ngác.

“Hai người đang làm gì vậy?” Cao Mẫn ngạc nhiên cất lên câu hỏi.

Tề Hàn ngay lập tức thu lại nắm đấm, ngoan ngoãn bỏ qua sofa ngồi xuống. Có vẻ như anh đã quên mất bản thân vẫn đang choàng tạm khăn tắm.

Gặp được cô, Tăng Vĩ Quyền cũng liền tiến tới gấp gáp dò hỏi:

“Mẫn Mẫn, người này là ai, sao lại ở nhà em vậy? Anh ta còn không mặc quần áo.”

Được hỏi, Cao Mẫn nhất thời bối rối ra mặt. Cô ấp úng mãi mới tìm được câu trả lời hợp lý.

“Anh ấy là anh họ hàng xa của em. Hôm nay tiện đường đi công việc ở đây, nên sang thăm em. Còn quần áo, chắc là vừa tắm xong chưa có đồ để mặc nên mới như vậy.” Nói xong, cô liền mang mấy túi đồ vừa mua đi qua đưa cho Tề Hàn.

“Mau đi thay quần áo vào đi.”

“Còn em?” Anh hỏi, mà mắt thì lườm sang Tăng Vĩ Quyền như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

“Tôi nói chuyện với anh ấy một chút. Thôi vào thay quần áo đi, nhìn kỳ chết được.”

Dù rất không muốn, nhưng người đàn ông vẫn nghe lời, hậm hực xách mấy túi đồ đi vào phòng.

Lúc này, Cao Mẫn mới quay lại chỗ Tăng Vĩ Quyền, ái ngại cất câu hỏi:

“Anh tìm em có chuyện gì không?”

“Đúng là có chút chuyện, nhưng giờ thì quên mất rồi. Mà người đó là anh họ của em thật hả?”

“Thật ra thì…”

“Mẫn Mẫn, anh không tìm thấy qυầи ɭóŧ.”

Trong khi Cao Mẫn chuẩn bị trả lời, thì giọng nói to rõ của Tề Hàn lại vọng ra, khiến cô thẹn tới mức mặt nóng hừng hừng, nghiến răng nghiến lợi với sự cố tình này của anh ta.

Nếu cứ tiếp tục để Tăng Vĩ Quyền ở lại đây, cô chỉ sợ lát nữa còn điều gì đó xấu hổ hơn sẽ xảy ra, nên chỉ còn cách tạm thời tiễn khách.

“Anh Tăng, hay là anh về trước đi ha, mai mình nói chuyện sau.”

“Ờ, vậy anh về. Sáng mai mình đi ăn sáng cùng nhau được chứ?”

“Vâng! Anh về thong thả nha, ngủ ngon.”

Cao Mẫn đang tiễn khách ra cửa, Tề Hàn ở trong phòng lại bắt đầu réo:

“Mẫn Mẫn, vào tìm hộ anh cái qυầи ɭóŧ.”

Giây phút cửa nhà khép lại, đôi mắt cô gái như phát ra tia lửa điện, mang theo gương mặt hầm hầm sát khí xông thẳng vào phòng.

“Tề Hàn, anh chết chắc rồi.”