Có lẽ, chuyện khiến Tề Hàn cảm thấy đúng đắn nhất chính là yêu Cao Mẫn và dạy cho Cao Mẫn tất thảy các môn võ lẫn cách sử dụng vũ khí. Bởi vậy mấy năm trời không gần nhau, anh cũng đỡ phải lo vấn để cô ở ngoài xã hội bị người ta bắt nạt.
Và thế là anh dạy cô cách phòng thân, để rồi cô phòng luôn cả anh.
“Thằng này, là chồng em!”
[Rắc.] Tề Hàn vừa dứt lời, tiếng xương khớp trên bả vai anh lại vang lên âm thanh giòn rụm, đồng nghĩa cơ mặt cũng nhăn lại vì khá đau.
“Khôn hồn thì ăn nói cho cẩn thận, kẻo bà bẻ gãy tay bây giờ.” Cao Mẫn gằng giọng nhắc nhở.
Thực tình mà nói, đâu phải Tề Hàn không thể đánh trả, nói chính xác là không dám phản đòn. Âu cũng vì lo sợ lỡ tay làm đau bảo bối thì buộc lòng phải chịu.
“Mẫn Mẫn! Mới mấy năm không gặp mà em quên tôi rồi sao?”
Nghe đối phương gọi tên mình một cách thân quen như vậy, Cao Mẫn thoáng cau mày, nét mặt nhanh chóng trở nên ngờ vực trước giọng nói ấy.
Anh là ai, sao lại có cảm giác quen thuộc…
Thấy có tác dụng khi gọi tên, Tề Hàn liền tiếp tục:
“Mẫn Mẫn…”
Lần này, Cao Mẫn trực tiếp bị thao túng. Cô lơ là phòng bị, liền bị đối phương lập tức chuyển bại thành thắng. Xoay một vòng, anh ta lại đè cô trở lại vách tường, để ngăn chặn cô tấn công lần hai, lúc này anh dứt khoát khóa tay cô gái giơ lêи đỉиɦ đầu.
Nụ cười ma mị tựa hồ xuất hiện trên bờ môi nóng bỏng. Anh mang theo hơi thở ấm áp tìm tới vùng cổ thiên nga mang hương thơm quyến rũ thuở nào, tham lam tận hưởng cho thỏa lòng nhớ mong.
“Đã nhận ra tôi là ai chưa?” Thanh giọng mị hoặc vang lên.
Cao Mẫn thì mặt càng tô thêm sắc lạnh. Có vẻ như, cô mất hết kiên nhẫn chứ không phải đã nhận ra người đàn ông này là ai.
Bị khóa tay, vậy thì lên gối. Nghĩ là làm, Cao Mẫn lập tức nâng gối thúc thẳng vào hạ bộ của người đàn ông, khiến anh ta đau đớn mà ôm lấy của quý. Chính lúc này, một tay cô bật đèn, tay còn lại lấy ngay chiếc bút bi trong túi áo và nhanh chóng kề mũi nhọn vào cổ đối phương.
Khoảnh khắc đèn sáng, Cao Mẫn mới ngỡ ngàng khi nhìn thấy Tề Hàn đang đứng ngay trước mắt. Lúc đó, anh đã quá thốn sau cú lên gối ác liệt của cô gái nên nét mặt vẫn đang nhăn nhó, tựa chút bất bình.
“Sau này nó mà hỏng, là tôi bắt đền em.” Nói rồi, anh liền bỏ qua sofa ngồi.
Lúc này, Cao Mẫn vẫn đang sốc vì sự xuất hiện quá bất ngờ của người đàn ông. Năm năm không gặp, quả thực cảm xúc hiện tại của cô là điều rất khó nói.
“Tề Hàn, sao anh lại đến đây?”
“Nhớ em thì đến.” Anh điềm nhiên đáp trả.
Chuyện gì đang xảy ra? Cao Mẫn đang tự hỏi chính mình, song cũng đi đến đối mặt với anh ta. Cảm xúc hiện tại không giận hờn cũng chẳng oán hận, chỉ là đột ngột gặp lại nhau nên nhất thời vẫn chưa biết phản ứng như thế nào mới đúng.
“Người vừa rồi đi cùng em, mối quan hệ thế nào?” Tề Hàn chợt trầm giọng lên tiếng.
Nghe có vẻ như anh đang tra khảo cô ý nhờ?
"Tôi nghĩ, mình không có lý do gì để phải trả lời câu hỏi của anh cả. Bởi vì, mối quan hệ của chúng ta…
“Mối quan hệ của chúng ta vẫn như vậy, chưa từng có gì thay đổi. Trong mắt tôi, em vẫn là vợ chỉ chờ ngày chính thức rước về nhà.”
Biết trước cô sẽ nói gì, nên anh lên tiếng cắt ngang luôn cho nhanh, kẻo nghe phải mấy lời không hay lại ảnh hưởng tâm trạng.
Không ngờ, Cao Mẫn lại nhếch môi cười khẩy.
“Chú à, chú không sợ mấy lời vừa rồi lọt đến tai vợ mình sao? Nửa đêm chú đột nhập nhà tôi, rồi ăn nói hàm hồ, có tin tôi báo cảnh sát bắt chú không hả?”
“Thì đúng là đã lọt vào tai vợ tôi rồi.” Tề Hàn đáp trả tỉnh bơ.
Cao Mẫn lúc này đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn, cô cau mày với anh, nghiêm túc nói rõ:
“Tôi không cần biết chú tìm tới tôi có mục đích gì, nhưng hiện tại tôi không muốn nhìn thấy chú nữa, phiền chú về cho.”
Cô nói rõ, thì người đàn ông cũng im lặng. Sau ba giây, anh đã trưng ra khuôn mặt đầy tâm sự, khiến đối phương càng nhíu chặt mày.
Tề Hàn, anh lại đang diễn tuồng gì đây?
“Tôi mất hết tất cả rồi, không còn ai bên cạnh, không còn người thân, chỉ còn em.”
Âm giọng của anh thật trầm thấp, khuôn mặt luôn kiêu ngạo kia giờ đang cúi xuống trông thật đáng thương.
“Chú đang đùa đúng không?”
“Đừng gọi chú nữa, chướng tai lắm.” Tề Hàn thoáng chau mày.
“Chứ chú lớn hơn tôi 12 tuổi.” Cao Mẫn bĩu môi.
“Tôi không có nhu cầu nhận thêm cháu gái, chỉ muốn nhận lại vợ.” Anh kiên định.
“Ai vợ chú, thì đi mà nhận người đó.”
Thẳng thắn nói xong, cô liền đứng dậy với ý định tiễn khách, thì ngay lúc đó người đàn ông cũng nhanh chóng hành động.
Anh túm lấy cổ tay cô, dùng chút lực bất ngờ kéo cô ngã về phía anh. Vì chẳng kịp phòng bị, mà giờ đây cô gái đã yên vị trên đùi anh ta, vòng eo thon gọn đang bị bàn tay tinh ranh âu yếm giữ chặt.
Khoảng cách giữa hai khuôn mặt lúc này chỉ còn cách một nhịp là môi chạm môi.
“Vợ! Thật sự quá nhớ em rồi.”