Trên sân thượng của biệt thự, Ciin và Tề Hàn đang ngồi với nhau trước bàn trà, không gian xung quanh mát mẻ, thanh tĩnh, nhưng gương mặt của anh ta lại lạnh lùng như băng. Con người này, dường như ngoài Cao Mẫn ra thì với ai cũng chẳng tồn tại tí cảm xúc nào.
“Chuyện anh kêu, tôi đã dùng hết khả năng của mình để làm rồi.”
“Kết quả.” Đã lạnh lùng, Tề Hàn còn kiệm lời.
“Ông nội không đồng ý, thậm chí vẫn giữ đúng yêu cầu cả hai phải thực hiện đến thử thách cuối cùng. Có thể Mẫn Mẫn sẽ bị ám sát, nếu cô ấy vượt qua vòng đấu vũ khí.”
Tề Hàn cau mày, có lẽ anh đã đánh giá quá cao về mối quan hệ thân thiết giữa ông nội và Ciin, nên mới thất bại trong dự tính lần này.
Nhưng không sao, dù như nào thì an nguy của Cao Mẫn vẫn luôn được đặt anh đặt lên vị trí hàng đầu.
“Thế phải phiền cô bảo vệ người phụ nữ của tôi cho thật tốt.” Tề Hàn nhàn nhã lên tiếng.
Ciin im lặng một lúc, mới nói:
“Chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe theo mọi sắp đặt của ông nội, đợi đến khi lấy được toàn bộ quyền lực, rồi trở mặt cũng không muộn, sao phải chọn cách âm thầm chống đối?”
“Bởi vì tôi không an tâm khi cô ấy rời khỏi mình.”
…----------------…
Một tuần sau…
Đoàng…đoàng…đoàng
Ba phát súng, có hai viên trúng vào hồng tâm, viên còn lại chỉ được tám điểm, nhưng vẫn khiến Cao Mẫn cảm thấy chưa hài lòng. Nếu muốn thắng Ciin, cô buộc phải đạt điểm tuyệt đối, điều đó khiến cô lo lắng.
Lên nòng, cô chuẩn bị tiếp tục tập luyện thì có bàn tay ai đó đã áp vào tay cô cầm súng. Anh ở phía sau, cùng nhắm về phía tấm bia cách đó 50 mét, khi vị trí đã được định chính xác, anh cùng cô thao tác bóp cò ba phát liên tiếp.
Đoàng đoàng đoàng.
Lần này, ba viên đạn đều ghim cùng một chỗ hồng tâm, khiến Cao Mẫn vô cùng phấn khích.
“Tề Hàn, anh giỏi thật.”
Được bạn gái khen ngợi, đương nhiên Tề Hàn rất đắc ý. Ung dung khoác tay qua vai cô gái, anh bá đạo cúi đầu hôn nhẹ lên môi người tình một cái, mặc cho xung quanh còn có Đào Cẩn đang đứng trơ trơ ra đó.
Đúng là đáng thương cho số phận cẩu độc thân như hắn, cứ mỗi khi đi theo Tề Hàn gặp Cao Mẫn là y như rằng đều bị phát “cơm tró” miễn phí.
“Lão đại mà, tất nhiên phải giỏi mới dạy được bảo bối nhà em làm nên chuyện lớn.”
“Coi kìa, lại ngạo mạn tận trên ngọn cây rồi. Thôi anh qua kia ngồi đi, cho em tập tiếp, mai là đấu rồi đấy.”
Vừa nói, Cao Mẫn vừa đẩy Tề Hàn đi qua chỗ bàn trà. Sau đó cô lại chạy về vị trí tập bắn, tiếp tục tập luyện trong phấn khích.
Tề Hàn và Đào Cẩn lúc này đã cùng nhau ngồi vào bàn trà. Hắn vừa rót nước xong, liền nhận được câu hỏi:
“Thăm dò thể lệ thử thách ngày mai tới đâu rồi?”
“Cả hai sẽ được mặc áo chống đạn, sau đó truy tìm kẻ thù của mình đến khi gϊếŧ sạch được tất cả thì coi như chiến thắng. Lần này tính thời gian, ai thắng trước sẽ là người thắng cuộc.” Đào Cẩn ôn tồn trình bày.
“Ai thắng ai thua, thì ông ấy vẫn mặc định người phải chết là Mẫn Mẫn.” Tề Hàn cười khẩy.
Đào Cẩn nghe xong lại chau mày khó hiểu.
“Biết trước sẽ như vậy sao còn để cô ta tự đâm đầu vào chỗ chết?”
“Trong mắt cậu, vị lão đại này chỉ là kẻ vô dụng, đến người của mình cũng không thể bảo vệ?”
Anh nhướng mày, đối phương liền chột dạ.
“Ý tôi không phải vậy, nhưng cậu cũng thừa biết lệnh của ông nội là lớn nhất, đến mua chuộc thuộc hạ còn không được chứ đừng nói tới chuyện họ dám chống đối. Ba cậu thì hiểu rồi, đứng kẻ giữa và mặc cho hai bên tự chèo chống.”
“Cần gì nhiều người, mình tôi là đủ rồi.” Tề Hàn nhoẻn miệng cười lạnh.
Trong ánh mắt anh có muôn vàn tâm tư phức tạp, khó lòng lường trước.
“Lão đại, tôi đi theo cậu mười năm rồi, chỉ riêng chuyện này là không thể đoán được cậu sẽ giải quyết như thế nào. Trước đó tôi chỉ thấy, Ciin nhất định sẽ chiến thắng vì cô ta có năng lực cao hơn Mẫn Mẫn. Còn giờ cậu nói thắng thua không quan trọng, vì như nào thì Cao Mẫn cũng phải chết. Vậy cậu định ứng phó thế nào đây?”
Tề Hàn im lặng. Thong thả thưởng thức tách trà nóng, song mới nói:
“Đã là trưởng bối, nhưng hành xử không đáng bậc trưởng bối, còn từng nói đánh chó không cần nhìn mặt chủ. Vậy thì, Tề Hàn này vuốt mặt cũng chả phải nể mũi.”
“Đừng nói cậu định ra tay với Ciin? Nhưng cô ta đã hứa sẽ hợp tác bảo vệ Cao Mẫn rồi còn gì?”
Đoán được phần nào tâm tư của Tề Hàn, Đào Cẩn bất ngờ khẩn trương hơn hẳn, khiến người đàn ông phải đặc biệt để tâm tới.
“Cậu không nỡ?”
"Không phải không nỡ, nhưng dù gì cô ta cũng là người vô tội. Cậu không nghĩ được cách nào khác sao?
“Ông ta mất năm năm để đào tạo một cô cháu dâu ngoan ngoãn, vậy nên chỉ khi khiến kẻ đó vĩnh viễn biến mất, thì Mẫn Mẫn mới có cơ hội.”
“Tề Hàn. Cậu từng nói sẽ không để hai tay nhuốm máu, nhưng bây giờ lại vì…”
“Đó là khi tính mạng của Mẫn Mẫn không bị bất cứ ai đe dọa.”
Người đàn ông trực tiếp cướp lời khi biết ngay Đào Cẩn sẽ nói gì. Anh cũng chả quan tâm tới cảm xúc của người khác, mà chỉ cần nhìn thấy nụ cười của người con gái ấy.
Ngược lại là Đào Cẩn lại đang vô cùng bất mãn.
“Tôi sẽ không tham gia vào chuyện này.”