Hạ Bảo gào thét như vậy, lập tức kinh động đến một bắc gái đang dọn dẹp vệ sinh.
Người phụ nữ dọn dẹp vệ sinh nhìn thấy Hạ Bảo bị đánh thi vô cùng sốt sắng chạy đến, chỉ vào Sở Lâm Minh trách móc: “Sao cậu có thể đánh một đứa trẻ chứ? Đứa trẻ này mới nhỏ thế này mà."
Hạ Bảo tiếp tục gào khóc: "Bà ơi, cứu cháu với cháu không biết ông chủ xấu xa này. Ông ta muốn đánh chết cháu, đau quả đi
Sở Lâm Minh tức giận đến mức huyết áp tăng vọt, đứa nhỏ này câu nào cũng là nói dối,
Anh ta muốn đánh chết cậu bé lúc nào?
Anh ta còn chưa kịp động tay.
Còn chưa kịp chạm vào.
Bác gái vừa nghe thấy câu “bà ơi” đó thì cảm thấy rất đau lòng, kéo đứa bé từ tay Sở Lâm Minh, "Hoá ra là bọn buôn người. Bây giờ bạn buônngười lộng hành như vậy, dám chạy đến bệnh viện bắt cóc, đánh trẻ con nhì
Bác gái móc điện thoại ra, túm chặt lấy Sở Lâm Mình: "Cậu đừng đi, bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát, đe cảnh sát đến bắt cậu đi
Hạ Bảo đắc ý đứng sau lưng bắc gái, lè lưỡi với Sở Lâm Minh, còn tỏ ra kiêu ngạo khỏi phải nói “Cái thằng ranh con." Sở Lâm Minh vô cùng tức giận. “Trời ơi, đánh người kia, bà ơi, bà xem kìa, ông ta lại muốn đánh châu, Hạ Bảo trốn sau lưng bác gái rồi lại giả vờ khóc. “Còn dám đánh người." Bác gái cầm lấy cây lau nhà ở bên cạnh đánh lên người Sở Lâm Minh: “Tên buôn người chết tiệt, trông cậu cũng lịch sự nhã nhặn vậy mà lại dám làm ra chuyện thất đức như thế. Cháu bé à, cháu đừng sợ, bà sẽ bảo vệ cháu " “Dừng tay." Sở Lâm Minh bị đánh mà không kịp để phòng.
Đó là một cây lau nhà phòng vệ sinh, mùi vị có thể được tưởng tượng.
Trên người toàn là mùi nước tiểu, cộng với mùi khó chịu trên cây lau nhà khiến Sở Lâm Minh tức đến mứctrên trần nổi gân xanh
Tiếng ồn ào ở bản này cũng đã làm kinh động đến một số người qua lại, bác gái dọn vệ sinh đã khẽ nhớ người gọi cảnh sát đến bắt tên buôn người.
Đường đường là cậu chủ nhà họ Sở, nếu như bị coi là một tên buôn người mà đưa đến đồn cảnh sát thi quả thật là một trò cười lớn.
Anh ta cũng không thể để mất người đó.
Sở Lâm Minh chỉ có thể chịu đựng thiệt thòi này. “Buông tay ra." Trên mặt Sở Lâm Minh lộ rõ vẻ tức giận, vùng vẫy khỏi bác gái, vội vàng rời khỏi bệnh viên.
Vô cùng khốn đốn.
Mùi nước tiểu trên người quá nồng nặc, người đi đường ai cũng phải bịt mũi, tránh ra xa.
Sắc mặt Sở Lâm Minh càng đen hơn, anh ta cởi áo khoác, lau qua mặt rồi ném vào thùng rác.
Tô Lan Huyện phát hiện Hạ Bảo mất tích, liền với vàng ra ngoài tìm, thấy bác gái dọn vệ sinh nhiệt tình đưa Hạ Bảo trở về.
Hạ Bảo dỗ dành bác gái dọn vệ sinh đến mở cờtrong bụng, hai người vừa cười vừa nói, “Bể Bào em chạy đi đầu vậy, To Lan Huyền về cùng lo lắng. "Đây là con của cô nhị, phải trông cho kỹ nhé. Bạn buôn người bây giờ lộng hành làm, đã chạy đến bệnh viện bắt cóc rồi. Con của cô suýt chút nữa đã bị bạn buôn người bắt mắt rồi đấy." Bác gái dọn vệ sinh xoa đầu Hạ Bào cười nói: "Cậu nhóc này thật khiến người ta yêu thích mà." “Bà ơi, Bé Bào cũng thích bà. Vừa nãy cảm ơn bà đã giúp cháu đánh kẻ xấu" Hạ Bảo nói chuyện như rót mật vào tai. "Cái miệng này thật ngọt, bà thật sự rất thích cháu" Bác gái dọn vệ sinh vui vẻ đến mức cười không khép được miệng.
Tô Lan Huyền và An Nhã Hân cùng nhìn nhau, trong lòng có chút không hiểu gì.
Sau chuyện đó, khi trở lại phòng bệnh, lúc này Hạ Bảo mới thành thật giải thích mọi chuyện.
Nghe thấy chuyện Sở Lâm Minh bị tè lên mặt, An Nhã Hân cười rạng rỡ: "Bé Bảo, em thật tuyệt vời, hà giận quá đi."
Tô Lân Huyện nghe vậy thì cũng không nhịn được cười, nhưng nhớ đến tính khí của Sở Lâm Minh, cô dặnđó: "Bé Bảo, lần sau em không được làm như vậy nữa. Chi rất cảm ơn em đã đứng ra bình vực thi chỉ nhưng em còn rất nhỏ, rất dễ chịu thiệt. Nếu như vừa này không có bà ấy giúp dô thì em định làm thế nào “Chị yên tâm đi, em chạy rất nhanh, lần sau sẽ không bị tóm lại nữa. Lần này chỉ là do không cần thận mà thôi." "Bé Bảo. Vẻ mặt Tô Lan Huyền nghiêm túc.
Hạ Bảo ngoan ngoãn nói: “Bé Bảo biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa."
An Nhã Hân cũng nhận ra sự việc rất nghiêm trọng, nếu Bé Bảo bị đánh thì sao?
An Nhã Hãn nói nhỏ với Hạ Bảo: "Bé Bảo, lần sau nếu chuyện này lại xảy ra thì gọi chị nhé."
Hai người nháy mắt với nhau, đạt được sự đồng thuận.
Không lâu sau khi Sở Lâm Minh rời đi, vợ chồng Lý Kính Hòa cũng đến. Sau khi hỏi han quan tâm thi dặn dò Tô Lan Huyên nghỉ ngơi cho tốt.
Tô Lan Huyên không muốn nhập viện: "Cha nuôi, mẹ nuôi, con không sao cả, con muốn xuất viện." hưu Lệ Phương nói: "Bị tai nạn xe nghiêm trong như vậy, suýt chút nữa còn mất mạng, vậy mà còn nóikhông sao cả. Ở thêm vài ngày nữa để quan sát, mẹ nuôi sẽ đi về hàm canh bố dương cho con"
Lý Kính Hòa hỏi: "Lan Huyền, vừa này con nói con có người gặp tai nạn cùng con, vậy cậu ta thế nào "Người nhà anh ấy đã đưa anh ấy đi rồi."
Khi nhắc đến Lục Đồng Quân, Tô Lan Huyền cũng không nói gì nhiều, thậm chí cô càng không dám nói suy đoán của mình cho Lý Kinh Hòa.
Lý Kinh Hòa âm thầm thở dài một hơi, ông ta nhận được tin tức Tô Lan Huyện gặp tai nạn, đương nhiên cũng biết Lục Đồng Quân xảy ra chuyện. Nhưng mà nhà họ Lục phong tỏa tin tức rất chặt, không nghe ngóng được tình hình cụ thể.
Lục Từ Việt và Lục Minh Húc cũng hành động, Lý Kinh Hòa không biết mình có thể thắng vẫn cước này hay không.
Nếu như Lục Đồng Quân không sao, ông ta sẽ thắng.
Nếu như xảy ra chuyện, ông ta không thắng, nhưng cũng sẽ không thua
Vợ chồng Lý Kinh Hòa ở lại bệnh viện một lát, công ty của Lý Kinh Hỏa còn có việc, Lưu Lê Phương vội vàng quay về hầm canh cho Tô Lan Huyền nêncũng rời đi rồi. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để ủng hộ team nha *!!!
Sau khi vợ chồng Lý Kinh Hòa rời đi, Tô Khánh Thành và Tân Huệ Mẫn cũng đến.
Tô Lan Huyên bảo An Nhã Hãn đuổi bọn họ đi, cô không muốn nhìn thấy ai cả.
Bên Vạn Hoài Bắc vẫn chưa có tin tức gì từ, lòng cô nóng như lửa đốt. "Chị ơi, chị có khát không, Bé Bảo rót nước cho chị nhé?" Hạ Bảo rất hiểu chuyện, rất biết quan tâm người khác. "Bé Bảo ngoan, chị không khát."
Ngay khi Tô Lan Huyền vừa dứt lời, điện thoại liên vang lên, là Vạn Hoài Bắc gọi đến.
Tô Lan Huyền không thể chờ đợi được mà nhận điện thoại: "Anh Vạn, anh ấy thế nào rồi?" "Vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, tạm thời đã giữ được chân." Vạn Hoài Bắc mập mờ nói. "Vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm." Tô Lan Huyện lẩm bẩm câu nói này rồi hỏi: “Tôi có thể đi gặp anh ấy không?" "E rằng không tiện lắm." Vạn Hoài Bắc nói: "Cô Tô, cô kiên nhẫn chờ tin tức đi. Máu trong cơ thể lão đại gần như đã được thay thế một lượt, tam thời đã giữđược tính mạng. Chỉ có điều bác sĩ nói là sẽ có thể để lại di chứng, hơn nữa còn chưa xác định được khi nào mới tỉnh lại, có thể sẽ không tỉnh lại được nữa.
Trái tim Tô Lan Huyên giống như rơi vào hầm bằng: "Không tỉnh lại được nữa là có ý gì?" "Có thể sẽ trở thành người thực vật." Vạn Hoài Bắc trầm giọng nói: “Cô Tô, nếu như lão đại thật sự trở thành người thực vật thì cô cũng đừng đau lòng quá. Anh ấy lấy mạng mình để cứu cô là anh ấy cam tâm tình nguyện, anh ấy cũng không muốn thấy cô đau lòng.
Tin tức do Vạn Hoài Bắc mang đến khiến tâm trạng Tô Lan Huyền càng nặng nề hơn.
Vừa nghĩ đến khoảnh khắc chiếc xe và vào tường đá, dáng vẻ Lục Đồng Quân bảo vệ cô, nước mắt của cô liền rơi xuống.
Trong cuộc đời này, có một người đàn ông lấy mạng bảo vệ cho mình, đó là điều may mắn và hạnh phúc biết bao.
Tổng bộ Bóng Đêm.
Vạn Hoài Bắc cúp điện thoại, trên mặt hiện lên một nụ cười.
Đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng anh ta."Ai nói Lục Đồng Quân sẽ trở thành người thực vật? Thấy Xu Thành Luân của cháu chưa bao giờ sáy tay. Chủ ấy đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhiều nhất là máy tiếng sau sẽ tỉnh lại mà."
Vạn Hoài Bắc quay đầu lại nhìn rồi mìm cười. "Không phải chủ đang muốn giúp đỡ lão đại sao, anh ấy đã đánh cược mạng sống của mình để cứu Tô Lan Huyện. Khổ nhục kế mà, cơ hội tốt như vậy mà không dùng đến thì thật lãng phí biết bao"
Nói xong, Vạn Hoài Bắc nhìn Hạ Lăng ở phía sau Xa Thành Luân: "Đây không phải là chiều do cháu bảy ra sao. Khổ nhục kế kết hợp với mặt dày bám dai như địa, không có người phụ nữ nào là không thể theo đuổi được "
Hạ Lăng xia xói: "Khổ nhục kế suýt chút nữa đã lấy mạng chú ấy. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, người đứng đầu Bóng Đêm vì để theo đuổi phụ nữ mà bị tai nạn suýt chết, chắc hẳn sẽ khiến người ta cười sàng đến mấy năm."