Mẹ?
Tiếng gọi này như một trái bom dội thẳng xuống đất bằng, toàn bộ sảnh tiệc bỗng chốc lặng im không tiếng động.
Tô Lan Huyên cúi đầu nhìn chằm chằm bé trai đang ôm lấy hai chân của mình, dáng vẻ phấn điêu ngọc mài, quả là xinh đẹp.
Tiếng mẹ này gọi ra ký ức ngày xưa của Tô Lan Huyên, cô nhớ đến em bé vừa sinh ra, còn chưa được nhìn mặt đã mất mạng.
Trước đây, chính miệng Tô Khánh Thành đã nói cho cô biết đứa bé đã chết.
Sau đó Tần Huệ Mẫn lại nói đứa bé chưa chết.
Lẽ nào đứa bé này thật sự là con trai của cô ư?
Cơ thể Tô Lan Huyên cứng đờ, bé trai lại ngửa đầu gọi: "Mẹ, mẹ không quan tâm con và bố ạ, vì sao mẹ lại không cần con nữa, hu hu, con nhớ mẹ nhiều lắm."
Bé trai nói vài câu bèn khóc lên, cực kỳ đau lòng.
Đều nói trẻ con không biết nói dối, hơn nữa câu nói này dường như đúng với sự thật, tất cả mọi người ở đây đều mờ mịt.
Tô Lan Huyên kịp phản ứng đầu tiên, nở nụ cười nói: "Cậu bạn nhỏ, có phải cháu nhận nhầm người rồi không, dì không phải mẹ của cháu."
"Mẹ chính là mẹ của con, mẹ, mẹ không cần bé Bảo nữa rồi, có phải vì ghét bỏ bé Bảo không ngoan đúng không?" Bé trai kéo váy của Tô Lan Huyên không buông.
"Bé Bảo sẽ ngoan, mẹ đừng bỏ rơi bé Bảo và bố mà."
Tô Lan Huyên sững sờ, nhưng cô tin việc này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Rốt cuộc cậu bé này là ai?
Sao lại đến nơi này?
Lúc này, Tô Lan Ninh lên tiếng: "Chị, đã đến nước này rồi, cho dù tôi và mẹ muốn giấu giếm cho chị cũng không giấu được nữa, đứa trẻ này đáng thương biết bao nhiêu. Chị nhẫn tâm không chịu thừa nhận hả?"
Tần Huệ Mẫn cũng kịp phản ứng, vẻ mặt thương xót lau nước mắt phụ họa: "Thật sự là tạo nghiệp mà, Lan Huyên à, trẻ con không có tội."
Tần Huệ Mẫn và Tô Lan Ninh kẻ xướng người họa, toàn bộ đại sảnh của bữa tiệc đều bùng nổ.
"Đứa trẻ này từ đâu đến? Tại sao lại gọi cô Tô là mẹ?"
"Đúng vậy, chưa từng nghe nói cô Tô đã kết hôn mà."
"Nghe ý tứ của bà Tô thì trước đây sinh hoạt cá nhân của cô Tô rất hỗn loạn, chẳng lẽ là có một đứa con riêng thật?"
"Không phải chứ, không nhìn ra đấy, nếu thật là như vậy, nhà họ Lý cũng sẽ không nhận người có loại hành vi không đứng đắn này làm con gái nuôi đâu!"
"Sợ rằng bà Lý cũng không biết gì cả ấy chứ? Đứa bé này khoảng bốn năm tuổi rồi, ai biết phẩm hạnh trước đó thế nào."
Tô Lan Huyên lạnh cả người, lần này Tần Huệ Mẫn và Tô Lan Ninh đặt bẫy còn ác độc hơn nhiều so với trước kia.
Chỉ cần cô xử lý không cẩn thận sẽ mãi mãi không thể ngẩng đầu.
Bất kể là chuyện cái vòng tay trước đó hay là bức ảnh chụp sóng gió, Tô Lan Huyên đều không hề sợ hãi, bởi vì trong lòng cô hiểu rõ những chuyện đó đều không phải sự thật.
Nhưng chuyện này... là thật.
Năm năm trước, cô mất trinh là thật.
Cô sinh ra đứa trẻ cũng là thật.
Lưu Lệ Phương nhỏ giọng hỏi: "Lan Huyên, chuyện này là thế nào?" ТrцуeлАРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất
Lưu Lệ Phương cũng không biết phải xử lý tình huống này thế nào.
Mà chuyện dưới đại rảnh cũng quấy rầy đến Lục Đồng Quân.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, Vạn Hoài Bắc ở bên cạnh thầm run sợ trong lòng: "Lão đại, việc này chắc chắn là vu vạ, sao cô Tô có thể từng sinh em bé được, thoạt nhìn đứa bé kia không giống cô Tô tý nào."
Lục Đồng Quân không nói gì, nhìn chăm chú vào Tô Lan Huyên trong đại sảnh, ánh mắt sắc bén thu được dáng vẻ căng thẳng và chột dạ của Tô Lan Huyên vào đáy mắt.
Dù Tô Lan Huyên có che giấu rất tốt cũng không tránh được ánh mắt của Lục Đồng Quân.
Lý Kính Hòa cũng nói: "Để tôi cho người đưa đứa bé kia đi, điều tra rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Khoan đã." Lục Đồng Quân giơ tay lên.
Lúc này, một người đàn ông thọt chân khập khiễng đi vào trong sảnh tiệc xông thẳng đến chỗ của Tô Lan Huyên.
"Tô Lan Huyên, sao cô lại nói không biết tôi, tôi là Trâu Quốc mà. Năm năm trước chúng ta ở bên nhau, có bé Bảo, nếu như không phải bé Bảo quá nhớ cô, tôi lại không sống lâu được nữa, tôi cũng sẽ không cho bé Bảo đến tìm cô, liên lụy cô."
Trâu Quốc nói năng lưu loát, dáng vẻ không giống như đang bịa chuyện, tâm trạng kích động ho khan vài tiếng:
"Tôi biết tôi không xứng với cô, tôi chỉ hi vọng, sau khi tôi chết cô có thể chăm sóc tốt cho bé Bảo."
Vài câu nói của Trâu Quốc có thể nói là tình sâu nghĩa nặng khiến người rơi nước mắt.
Dựng lên hình tượng của một người cha vĩ đại, lại tỏ ra bản thân thấp kém trước mặt của Tô Lan Huyên làm cho người nghe cảm thấy anh ta cực kỳ yêu Tô Lan Huyên, nghe lời cô, không muốn liên lụy đến cô.
Nếu như không phải không còn cách nào khác cũng sẽ không tìm tới Tô Lan Huyên.
Điều này ngược lại nói cho mọi người biết Tô Lan Huyên vô tình, máu lạnh với đứa con biết bao nhiêu.
Đại sảnh xì xào ầm ĩ, Tô Lan Huyên cũng không hề hoảng loạn.
Cô biết Tô Lan Ninh và Tần Huệ Mẫn sẽ chờ xem chuyện cười của cô.
Tô Lan Huyên cười lạnh: "Một người tùy tiện chạy đến nói là con tôi thì đó chính là con trai tôi? Tô Lan Huyên tôi chưa kết hôn, lấy đâu ra đứa bé. Trâu Quốc đúng không, biết tội phỉ báng bị xử bao nhiêu năm không?"
"Cô, có ý gì đây? Tô Lan Huyên, chẳng lẽ cô lại tuyệt tình đến vậy, tống tôi vào nhà tù ư?” Tâm trạng của Trâu Quốc rất kích động, liên tục ho khan:
"Sao cô lại nhẫn tâm như vậy, bé Bảo chính là con của tôi và cô, chúng ta ở bên nhau năm năm trước, đây chính là bằng chứng."
Đột nhiên, Trâu Quốc lấy một xấp ảnh chụp ra giơ lên cho mọi người xem: "Trâu Quốc tôi không nói điêu, hôm nay tôi chỉ muốn để Tô Lan Huyên chăm sóc cho đứa bé. Thời gian của tôi không còn nhiều, chẳng lẽ lời nói của một người hấp hối sắp chết còn có thể là giả sao?"
Trong ảnh là cảnh giường chiếu của hai người.
Người đàn ông chính là Trâu Quốc, mà hình dáng của người phụ nữ chính là Tô Lan Huyên. Cập nhật nhanh nhất trên ТгцyeлАРР.cом
Ánh mắt Lục Đồng Quân đứng trên tầng hai đông cứng lại.
Những tấm ảnh này khiến cho tiếng bàn tán trong phòng khách càng sôi nổi hơn, nhưng vẻ mặt Tô Lan Huyên không hề thay đổi.
Cô không quen biết người đàn ông này, làm sao có cảnh nóng được.
Bé trai khóc thút thít, vô cùng hiểu chuyện dìu Trâu Quốc: "Bố, mẹ, mẹ đừng bắt bố đi ngồi tù. bé Bảo ngoan, bé Bảo không tìm mẹ nữa, hu hu."
Có ảnh chụp làm bằng chứng, hơn nữa dáng vẻ đáng thương của bé trai khiến cho tiếng xì xào càng lúc càng to hơn.
"Không ngờ cô Tô là người như vậy, nhìn người đàn ông kia thật đáng thương, đứa bé kia khiến người ta yêu thương biết bao."
"Đúng vậy, năm năm trước sợ là cô Tô chỉ mới trưởng thành thôi, không ngờ lại biết chơi thật đấy, có cả em bé luôn."
"Vừa nghe bà Tô nói cô Tô ở nhà họ Tô sống rất tùy hứng buông thả, xem ra là sự thật."
"Mẹ kế khó làm mà, bà Tô cũng thật đáng thương."
Dư luận xoay chuyển rất nhanh, Tần Huệ Mẫn nhân cơ hội ra vẻ oan ức: "Lan Huyên à, chuyện này dì và bố con đã che giấu cho con lâu như vậy rồi. Bây giờ đứa bé tìm tới cửa, đứa trẻ đáng thương, con không thể tùy hứng sai thêm nữa."
Tần Huệ Mẫn kéo Tô Khánh Thành ra, mọi người lập tức nhìn về phía Tô Khánh Thành yêu cầu chứng thực chuyện này.
Tô Khánh Thành thở dài một thơi, sắc mặt rất xấu, cũng không muốn nói chuyện. Ông ta không xác định được đứa bé này có phải là đứa trẻ ông ta vứt bỏ năm đó hay không nữa, nhưng mà chuyện Tô Lan Huyên chưa kết hôn đã sinh con là sự thật.
Phản ứng của Tô Khánh Thành càng khiến người ta tin chắc đây là sự thật.
Sở Lâm Minh khó có thể chấp nhận, lúc Tô Lan Huyên ở bên anh ta, ngay cả ngón tay của cô anh ta còn chưa được chạm vào, vậy mà đã sinh con với người khác từ lâu.
Căm phẫn vì bị phản bội và lừa dối khiến vẻ mặt của Sở Lâm Minh khá khó coi.
Tô Lan Ninh nhìn vẻ mặt của anh ta, nở nụ cười hết sức hài lòng.
Tô Lan Huyên ngã từ đám mây xuống bùn lầy, khỏi nói khoái trá trong lòng biết bao, đắc ý trong mắt sắp không che giấu được nữa.
Tần Huệ Mẫn thấy bầu không khí đã đúng tới tầm rồi, định đập Tô Lan Huyên một phát cuối cùng:
"Lan Huyên, tuy trên người Trâu Quốc có khiếm khuyết, nhưng con cũng không thể nhẫn tâm, làm người không thể ích kỷ như vậy được, huống chi hai đứa còn có đứa nhỏ..."
Tình hình đã hết cách khống chế, Lục Đồng Quân đang định xuống tầng, giọng nói trong trẻo mạnh mẽ của Tô Lan Huyên vang lên trong đại sảnh.
"Chuyện này đơn giản chính là hoàn toàn bịa đặt." Tô Lan Huyên ngắt lời Tần Huệ Mẫn, ra quyết định thật nhanh, cực kỳ bình tĩnh nói với Lưu Lệ Phương:
"Mẹ nuôi, phiền mẹ báo cảnh sát giúp con, với lại bảo người tìm cho con một chiếc máy tính."
"Được." Lưu Lệ Phương lập tức báo cảnh sát, cũng bảo người giúp việc cầm ra một chiếc máy tính.