Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 446




“Mẹ cũng chưa biết nữa. Có lẽ mẹ sẽ ở lại lâu, có lẽ mẹ sẽ về với chú Thượng Quan của con” Trong lòng Lệ Thu Uyển rất rõ ràng, bà ấy nắm lấy tay Tô Lan Huyên, rưng rưng nói: “Mẹ có thể tận mắt nhìn thấy con mặc lên mình chiếc váy cưới và khi trở thành cô dâu xinh đẹp nhất khiến mẹ rất vui”

Lâu Yến Vy đang hóng gió ở sân sau của khách sạn, thực chất là đang trốn Vạn Hoài Bắc.

Tô Lan Huyên ở với Lệ Thu Uyển, vì vậy Lâu Yến Vy không phải lo lắng về sự an toàn của Tô Lan Huyên.

Nhìn thấy mẹ con Tô Lan Huyên và Lệ Thu Uyển đoàn tụ, Lâu Yến Vy cũng hơi buồn.

Cô ta cũng nhớ mẹ.

Chỉ là những ký ức về mẹ đã không còn sót lại bao nhiêu trong tâm trí của cô ta.

“Chị”

Một giọng nam vang lên, khi Lâu Yến Vy định thần nhìn lại thì thấy đó là Tô Hạo Trần.

“Tại sao cậu lại ở đây vậy?”

Lâu Yến Vy biết Tô Hạo Trần là em trai mình, nhưng cô ta thực sự không có cảm giác chị em tình thâm gì cả.

Thời gian hai người gặp nhau tổng cộng chỉ có mấy ngày, đây vẫn là lúc trước Tô Hạo Trần bị Lệ Quốc Phong mang về Thiên Dạ. Trong thời gian ngắn như vậy, tình cảm chị em sâu đậm ở chỗ nào chứ?

“Chị là chị ruột của em, em đến thăm chị không được sao?” Tô Hạo Trần cười: “Chị ơi, Lệ Quốc Phong đã vào nhà tù rồi. Từ nay về sau, chúng ta sẽ là những người thân thiết nhất trên thế giới này”

“Sau này đừng nhắc đến tên người đó với tôi nữa” Lâu Yến Vy rất ức chế, cô ta không muốn nhắc đến chuyện đó chút nào nên cau mày hỏi: “Cậu đã bị bắt lâu như vậy rồi mà cậu mới quay lại. Trong khoảng thời gian này, cậu đã ở đâu?

Lời nói của Lâu Yến Vy thật sắc bén.

Tô Hạo Trần đút áo vào túi quần, nhìn Lâu Yến Vy nở nụ hị hai, sao chị lại hỏi như vậy? Chị muốn biết điều gì?”

“Cậu hãy nói sự thật đi” Lâu Yến Vy nói: “Cậu đã đi đâu sau khi người đó bị bắt?”

Tô Hạo Trần thu lại nụ cười, nhưng mãi mà vẫn không hé răng.

Lâu Yến Vy nhìn cậu ấy chằm chằm, vừa định mở miệng thì bỗng nhiên Tô Hạo Trần vén tay áo lên. Trên cánh tay của cậu ấy lộ ra một vết sẹo rất rất rất dài, giống như một vết thương mới vậy.

“Sao lại bị vậy?” Lâu Yến Vy cũng đã từng bị thương, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một vết thương dài như vậy.

Nhìn giống như là dài gần hai mươi cm.

Sau khi cắt chỉ thì vết thương ấy trông giống như một con rết hung dữ đang nằm trên cánh tay cậu ấy.

“Sau khi Lệ Quốc Phong bị bắt, em đã muốn tìm lô hàng mà ông ta đang cất giấu. Em đã bị một tổ chức ở địa phương bắt giữ, họ cũng muốn đi lấy số hàng đó. Họ biết em là con trai của Lệ Quốc Phong và nghĩ rằng em biết chúng ở đâu nên đã tra tấn để em khai ra”

Ánh mắt của Tô Hạo Trần hết sức ảm đạm: “Vết sẹo này lúc là do lúc đó bị tra tấn lưu lại. Em đã bị giam ở nơi tăm tối không có thiên lý đó, không biết bao lâu. Một ngày nọ, em tìm được cơ hội và trốn thoát. Sau nhiều lần chạy trốn thì cuối cùng em cũng trở về đến thủ đô”

Lâu Yến Vy lại hỏi: “Cậu có biết ai đã bắt cậu không?”

“Em không biết, chỉ biết rằng họ trên cánh tay của họ có xăm một con bọ cạp.”

Con bò cạp ư?

Lâu Yến Vy nhanh chóng nghĩ đến một tổ chức có tên là bang Hạt Tử.

Trước đây cô ta đã từng đối phó với chúng, bọn chúng hành động quả thật ác độc và tàn nhẫn.

“Có thể đám cưới hôm nay sẽ không an toàn. Cậu đừng chạy lung tung. Tốt hơn là ở lại trong đại sảnh đợi đi”