“Kết thúc công việc rồi à?” Lâu Yến Vy liếc nhìn nhà xưởng bên kia, cảnh sát đang áp giải nguyên một đám người lên xe.
Người của Địa Sát bị giải lên xe, một nữ cảnh sát đi về phía Lãnh Phú Cường: “Đội trưởng, có thể thu đội “Được, quay về cục thôi” Lãnh Phú Cường đi đến bên cạnh Lâu Yến Vy, giọng không lớn không nhỏ nói: “Bảy giờ tối mai, gặp tại nhà hàng Mân Côi”“
Cái gì?
Lâu Yến Vy khẽ giật mình, hẹn cô ta ăn cơm à? Đang yên đang lành tự nhiên hẹn cô ta ăn cơm làm gì?
Lãnh Phú Cường nói xong thì rời đi, Lâu Yến Vy không hiểu gì hết. Lục Đồng Quân nhìn Lâu Yến Vy một cách thâm thúy, chỉ nói: “Xe không đủ chỗ cho em ngồi, em ngồi xe của Vạn Hoài Bắc đi”
“Bỏ mặt nạ xuống giùm, nhìn phiền muốn chết.”
Phiên hả?
“Anh ăn nói đàng hoàng cho tôi” Lâu Yến Vy tức nổ phổi, thật sự muốn tát chết cái tên Vạn Hoài Bắc này.
Gan lớn quá nhỉ, dám nói cô ta phiền.
Lần này Vạn Hoài Bắc cũng không sợ hãi, lại thình lình nói: “Tôi ở rể khi nào?”
Lâu Yến Vy: “…” Anh ta luôn đi những nước mà cô ta không lường trước được, hôm nay cọng gân nào của Vạn Hoài Bắc lắp sai vị trí à?
Quái gỡ.
“Hôm nay trăng rất đẹp, vừa sáng lại vừa tròn” Lâu Yến Vy nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khơi chủ đề: “Hơi giống bánh nướng, nhìn đói bụng ghê.”
“Vừa rồi cô với Lãnh Phú Cường nói chuyện gì vậy?” Vạn Hoài Bắc lại hỏi.
Lúc này Lâu Yến Vy đã nóng nảy, cô ta không chịu nổi nữa: “Anh ống lộn thuốc à, sao lại quái gỡ như thế, Công tử bột, tôi chưa nói không phụ trách với anh. Cái tật thấy trai đẹp là nhìn không rời mắt là trời sinh rồi, không phải đội trưởng Lãnh chỉ mời tôi tối mai ăn cơm ở nhà hàng Mân Côi, trò chuyện dăm ba câu với tôi thôi sao, anh ghen tị cái gì?”
Ngẫm lại lời vừa nói, tuy cô ta hơi cặn bã, nhưng cô ta cặn bã quang minh chính đại có được hay không?
“Hai người còn lén hẹn hò sau lưng tôi?”
“Không phải là hẹn hò, mà là ăn cơm” Lâu Yến Vy võ vai Vạn Hoài Bắc, nói: “Công tử bột, có lời này tôi muốn nói rõ ràng với anh, con người của tôi nếu so ra thì là đa tình, không có sức chống cự với trai đẹp, cũng không có ý định chống cự, nói không chừng ngày nào đó tôi vừa ý anh đẹp trai nào đó, với tư cách là chính thất, anh nhất định phải có lòng bao dung, như biển chứa trăm sông…”