Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 374: Tâm tư của cô ta quá rõ ràng




Lục Đồng Quân thực sự điên rồi, anh không thèm đếm xỉa gì đến việc gì vì tìm con trai của mình, loại điên cuồng này thật sự khiến người ta hoảng loạn.

Lại có mấy người có thể có dũng khí như Lục Đồng Quân, liều mạng mạo phạm đến tính mạng của nhiều người như vậy, còn dùng phương thức cực đoan này để ép hỏi tung tích của đứa bé.

“Tần Kiều Lam đâu?”.

“Không biết.” Chu Á liếc nhìn Hạ Đình và nói: “Người của anh đã bao vây chỗ ở của tôi, cô chủ có ở cùng tôi hay không, bọn họ biết rõ ràng”

Hạ Đình nói: “Lão đại, chúng tôi thực sự không nhìn thấy Tân Kiều Lam” Chu Á tự giễu cười: “Lục Đồng Quân, Chu Á tôi không có gì phải giấu giếm. Cô chủ đã chạy trốn từ trước, hiện tại tôi cũng không tìm được cô ấy. Nếu có bản lĩnh, anh có thể tự tìm”.

Nếu một người đã có lòng muốn trốn, thế giới rộng lớn như vậy, thật sự không dễ dàng tìm được.

“Ai dám động đến con trai của tôi, cho dù là chân trời góc biển tôi cũng phải xé xác kẻ đó”

Đôi mắt như chim ưng của Lục Đồng Quân lộ ra vẻ khát máu. “Nếu đã đến đây rồi, vậy thì cứ theo quy trình đi”.

Cái gọi là quy trình chính là đầu tiên phải chịu đựng trận đánh tàn ác của Lục Đồng Quân, sau đó là chịu đòn công kích của bốn con chó ngao Tây Tạng. Nếu vẫn nói rằng đứa bé không có trong tay mình sẽ được coi là vượt qua kiểm tra.

Hai chân Chu Á run lên: “Lục Đồng Quân, có phải anh cố ý giết tôi đúng không? Tôi nói cho anh biết, muốn giết tôi cũng không phải…”.

Lục Đồng Quân không đợi anh ta nói xong đã động tay động chân, một cước đá bay người lên không.

Thật ra bây giờ Chu Á có thật sự cướp đứa bé đi hay không cũng không phải vấn đề, lúc này Lục Đồng Quân chỉ đang trút giận mà thôi.

Chu Á không chịu đựng đến hai mươi phút đã bị khiêng ra ngoài.

Hạ Vân đi vào: “Lão đại, cô giáo Lê Cẩm Tú của Hạ Long đến đây, cô ta nói nhớ ra một số manh mối.”

Chỉ cần có manh mối của Tứ Bảo, Lục Đồng Quân sẽ không để lọt. “Mang người vào.”

Vài phút sau.

Lê Cẩm Tú đi vào, cô ta mặc một chiếc váy màu xanh da trời, tóc dài quấn khăn, khí chất nhã nhặn đoan trang.

Ngoại hình không xuất sắc nhưng cũng được coi là xinh xắn.

Lê Cẩm Tú tươi cười bước vào, khi nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh, nụ cười trên môi cô ta như đông cứng lại, sắc mặt tái nhợt.

Trên sàn nhà đầy máu, bốn con chó ngao Tây Tạng nhìn chằm chằm vào cô ta như hổ rình mồi, hai chân Lê Cẩm Tú mềm nhũn không dám tiến lên.

Lục Đồng Quân nhìn thấy đầy đủ biểu hiện của Lê Cẩm Tú, anh vỗ nhẹ vào đầu của con chó ngao Tây Tạng. Chỉ với một cái nhìn, bốn con chó ngao Tây Tạng xếp hàng và đi ra ngoài như những con cừu nhỏ ngoan ngoãn.

Khi chúng đi ngang qua Lê Cẩm Tú, bốn con chó ngao Tây Tạng đồng loạt liếc nhìn Lê Cẩm Tú khiến cô ta sợ hãi lùi lại.

Chó ngao Tây Tạng có thể có những suy nghĩ xấu nào? Chẳng qua là để dọa Lê Cẩm Tú mà thôi.

Sau khi đám chó ngao Tây Tạng đi ra ngoài, Lục Đồng Quân ngồi trên sô pha châm thuốc: “Cô giáo Lê, nói đi, có manh mối gì? Chỉ cần đưa ra manh mối. Lục Đồng Quân tôi nói được làm được, tôi sẽ tự mình đưa cho cô ba mươi tỷ.”

“Anh Lục, tôi làm vậy không phải vì tiền” Lê Cẩm Tú thầm hít vài hơi, chấn chỉnh lại cách cư xử của mình rồi nhẹ nhàng nói một cách thấu hiểu: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của anh Lục. Đứa bé là tâm huyết của cha mẹ, sau biến cố lớn như vậy chắc chắn trong lòng sẽ khó chịu lắm. Tối hôm qua tôi cũng bị thứ bên trong hộp dọa sợ, nhưng quan trọng hơn vẫn là phải tìm được đứa bé, anh Lục cũng cần phải chăm sóc thân thể của mình, mắt của anh đều đã đỏ ngầu rồi”.

Lê Cẩm Tú muốn làm một đóa hoa hiểu lòng người, cô ta vừa nói vừa chậm rãi di chuyển đến cạnh người Lục Đồng Quân.

Tâm tư của cô ta quá rõ ràng.

Nói chung những người đàn ông bình thường đều cần một người phụ nữ dịu dàng an ủi khi họ gặp khó khăn, tinh thần nóng nảy, đây cũng là lúc đàn ông dễ mủi lòng nhất.

Tuy nhiên, Lục Đồng Quân là một người đàn ông bình thường sao?

Lục Đồng Quân hiểu ra ý đồ của Lê Cẩm Tú, anh cười nhạo: “Không cần tiền, người quan trọng?”

Sự thẳng thắn của Lục Đồng Quân khiến Lê Cẩm Tú đỏ mặt.

“Anh Lục, anh Lục, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ anh” Lê Cẩm Tú xấu hổ cúi đầu, cô ta siết chặt hai tay, trong lòng vô cùng căng thẳng. Sau đó cô ta thở phào một hơi rồi thu hết can đảm chuẩn bị nói, nhưng đột nhiên cằm của cô ta bị Lục Đồng Quân bóp chặt.

“Lục Minh Húc có biết tâm tư của cô không?” Lục Đồng Quân cong môi lạnh lùng: “Vợ của tôi rất hay ghen. Nếu biết có người thèm muốn chồng mình, cô ấy sẽ tức giận. Cô có biết vợ tôi tức giận sẽ như thế nào không?”