Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 365: Anh dẫn đường đi, em không quen đường”




Tô Lan Huyên rũ mắt ngầm thừa nhận: Chính vào lúc nãy em nhìn thấy mẹ, em kinh ngạc không thể tin nổi. Em vô cùng vui vẻ cũng rất buồn bã, Luis chỉ là con gái nuôi của mẹ em nhận nhưng bà ấy đối với Luis vô cùng thương yêu, dịu dàng. Mười mấy năm nay bà ấy có vô số cơ hội quay về thủ đô nhưng bà ấy không đến thăm em dù chỉ một lần”.

Càng nói cảm xúc của Tô Lan Huyên lại ùa đến, cô nhìn Lục Đồng Quân: “Em không thể hiểu được, em cũng là một người mẹ nhưng mà em vẫn không thể hiểu được cách làm của bà ấy, chồng ơi có phải anh cảm thấy em rất hẹp hòi cố chấp không?”

Lục Đồng Quân đau lòng thở một hơi dài, ôm Tô Lan Huyên vào trong lòng, khiến đầu Tô Lan Huyên dựa vào ngực của mình.

“Cho dù chúng ta lớn bao nhiêu, đóng vai trò gì, vợ? Chồng? Mẹ? Chúng ta ở trước mặt mẹ của mình cuối cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, đương nhiên sẽ khát Vọng tình yêu thương của cha mẹ” Lục Đồng Quân an ủi: “Không có ai đúng ai sai”

Tô Lan Huyên ngước mắt dựa vào trong lồng ngực của Lục Đồng Quân, nhìn. anh một lát, cô rung động hôn lên cằm của anh.

Hai tay Tô Lan Huyên ấn hai vai của anh, Lục Đồng Quân cũng phối hợp ngả người về phía sau.

Tô Lan Huyên ấn người Lục Đồng Quân lên ghế xe, bởi vì không gian trong xe hẹp cô theo quán tính ngồi lên đùi của Lục Đồng Quân.

“Lan Huyên, nhẹ chút… đùi đau”.

“Xin lỗi!” Tô Lan Huyên vội vàng ngồi bên đùi còn lại, cô khẽ sờ vào vết thương trên đùi của Lục Đồng Quân: “Không phải nói là gần hết rồi sao?”

“Lúc nãy đụng vào vết thương, xem ra lại nghiêm trọng rồi.”

Vết thương bình thường Lục Đồng Quân có thể nhẫn nhịn đều sẽ nhận nhịn, giống như lúc nãy có cơ hội ăn thịt, dựa vào tính cách của Lục Đồng Quân làm sao có thể bỏ qua được?

Tô Lan Huyên mở đèn trong xe mới nhìn thấy trên đùi của Lục Đồng Quân ra máu, mặc dù mặc quần tối màu nhưng vết máu cũng vô cùng rõ ràng.

“Làm sao lại nghiêm trọng như vậy? Anh là đồ ngốc à, cả ngày trời cũng không kêu đau” Tô Lan Huyên vừa tức vừa đau lòng.

“Không có gì to tát chỉ là vết thương ngoài da.” Lục Đồng Quân điềm nhiên cười nói: “Đúng rồi, Lâu Yến Vy và Vạn Hoài Bắc quay về rồi, bọn họ đang ở khách sạn nghỉ ngơi”

Sau khi cứu Lâu Yến Vy và Vạn Hoài Bắc, Lục Đồng Quân vội vàng đi tìm Tô Lan Huyên nên không kịp xử lý vết thương.

Lúc cứu đám người Lâu Yến Vy, vết thương trên đùi anh lại bị nứt ra.

“Đi bệnh viện trước đã” Tô Lan Huyên xuống xe ngồi ở ghế lái: “Anh dẫn đường đi, em không quen đường”

Thị trấn nhỏ này Lục Đồng Quân vô cùng quen thuộc.

Không quá hai mươi phút bọn họ liền đến một bệnh viện trong trấn, bác sĩ giúp Lục Đồng Quân khâu lại vết thương cho anh, Tô Lan Huyên nhìn mà đau lòng.

Tô Lan Huyên nhìn vết thương nói: “Lúc kết hôn cái chân này không khỏi được rồi.”

Lục Đồng Quân: “..” “Vợ, khẩu khí này của em sao nghe có hơi vui vẻ vậy?” Là trực giác của anh sao?

Tô Lan Huyên bị nhìn thấu tâm tư ngại ngùng khẽ ho hai tiếng: “Làm sao có thể, ý của em chính là vũ điệu mà thiếu nợ Lâu Yến Vy có thể quyt được rồi? Dù sao anh cũng vì cứu bọn họ mà mới tái phát vết thương cũ mà.”

Lục Đồng Quân đứng lên tay ám thị Tô Lan Huyên đến dìu.

Tô Lan Huyên hiểu ý lập tức qua dìu, liếc Lục Đồng Quân một cái: “Học cách làm đại gia rất giống đấy, đã biết sai bảo em rồi”.

Lục Đồng Quân cong cong môi giả vờ yếu đuối dựa đầu lên ngực Tô Lan Huyên nói: “Vợ ơi mất máu quá nhiều, đầu anh hơi chóng mặt”

“Giả vờ chẳng giống chút nào” Tô Lan Huyên vừa tố cáo vừa dìu Lục Đồng Quân đi ra bên ngoài: “Tại sao anh nghe mẹ em chưa chết mà phản ứng lại bình tĩnh như vậy?”

Cái này đổi lại là người khác chẳng phải nên rất ngạc nhiên sao? Thậm chí sẽ cảm giác cô đang nói nhảm. Mà Lục Đồng Quân vô cùng bình tĩnh chấp nhận tin lời cô nói.

“Rất kì lạ sao?” Lục Đồng Quân hỏi lại: “Cái này không giống cha mẹ em đang làm trò sao?”

Tô Lan Huyên khẽ hứ: “Đừng có làm như anh thân với bọn họ lắm”.

“Em thừa hưởng hoàn toàn gen của cha mẹ em còn cần anh quen biết bọn họ sao? Quen biết em là được rồi?”

Tô Lan Huyên tức giận: “Lục Đồng Quân anh nói thêm câu nữa xem?” Dám nói đía cô?

Lục Đồng Quân nhanh chóng chuyển vấn đề: “Lan Huyên, anh có một tin tức tốt muốn nói với em, Lệ Quốc Phong đã bị bắt rồi.”

Lệ Quốc Phong bị bắt rồi đó quả thật là một tin tức tốt.

“Vậy Hạo Trần thì sao?” Tô Lan Huyên vội vàng hỏi: “Tìm được Hạo Trần chưa?”