Vạn Hoài Bắc lấy lại tinh thần, liếc nhìn cửa chính, Lâu Yến Vy đã sớm chạy đi mất.
Anh ta vẫn còn thấy hơi mơ hồ.
Vạn Hoài Bắc nhìn Lục Đồng Quân, rồi lại nhìn sang Tô Lan Huyên.
“Khi nãy, tôi được tỏ tình à?”
Sống hơn ba mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên anh ta được nữ tỏ tình.
Nói đúng hơn, này là kiểu của nữ giang hồ, này không phải là tỏ tình, mà là thông báo.
Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên cùng gật đầu, trăm miệng một lời: “Cậu được tỏ tình bọn tôi đều nghe cả.”
Hai vợ chồng cũng không thấy chuyện có gì là lớn.
Vạn Hoài Bắc nhìn Hạ Đình Hạ Vân: “Hai người cũng nghe thấy?”
Hai anh em gật đầu.
Hạ Đình nói: “Nghe thấy rồi, tôi đã nói rồi, cô Lâu này mấy năm qua chỉ kiếm chuyện với mình anh, chẳng làm phiền ai cả, chắc chắn là có ý với anh.”
Hạ Vân phụ họa: “Tôi biết mà, cô Lâu nhất định là dùng cách này để làm anh cha ý, dù sao thì cô ấy cũng là con gái, chắc chắn là do ngại quá nên mới dùng cách này”
Hạ Vân nói: “Anh Vạn, con gái người ta chủ động vậy rồi, anh còn không mau mau thể hiện lại, mua hoa rồi mau mau tặng cho”
“Tôi nhớ rằng trong này không có cửa hàng nào?
Sau khi nghe hai người này phân tích, thì hình như là… đúng thật.
Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân nhìn nhau, đây là hai tên ể đang dạy một tên ế khác của gái à?
Sao mà cảnh tượng này trông… Hơi bị kỳ lạ vậy?
Vạn Hoài Bắc đột nhiên đứng dậy, thu dọn quần áo gấp khúc của Lâu Yến Vy, ho nhẹ một tiếng, nói: “Một người đàn ông hấp dẫn như tôi thế này, cô ấy nhìn trúng tôi là do cô ấy có mắt”
Vạn Hoài Bắc là người kiểu chỉ cần một ánh mặt trời là sẽ sáng chiếu.
Vạn Hoài Bắc nhìn Tô Lan Huyên: “Chị dâu, chị quen với Mẫu Dạ Xoa, chị thấy cô ấy thật sao?”
“Tôi chợp mắt một lát đã.” Tô Lan Huyên đi lên lầu.
Vạn Hoài Bắc nhìn Lục Đồng Quân, Lục Đồng Quân đuổi theo Tô Lan Huyên: “Vợ ơi, anh đi với em”
Vạn Hoài Bắc tự mình đưa ra kết luận và tự nói với bản thân: “Có vẻ là đúng thật, vậy thì phiền quá, cái này càng không bỏ qua được, tôi thật sự không muốn cưới Mẫu Dạ Xoa, phải làm sao bây giờ đây”.
Vừa nói chuyện, Vạn Hoài Bắc vừa bước ra ngoài.
Một câu nói của Lâu Yến Vy đã khiến Vạn Hoài Bắc mất ngủ mấy ngày, khó lắm mới ngủ được thì lại gặp ác mộng, anh ta mơ thấy Lâu Yến Vy mang theo một con dao lớn, ép anh ta phải cưới cô nàng.
Thật là đáng sợ.
Sau khi Lâu Yến Vy tỏ tình sau, cô ta cũng vô thức tránh gặp Vạn Hoài Bắc, điểm này thì hai người rất ăn ý, không chạm mặt nhau được thì sẽ không chạm mặt.
Né né nhau hồi lâu, một ngày nọ, Vạn Hoài Bắc đột nhiên phát hiện ra rằng đã lâu rồi anh ta chưa gặp Lâu Yến Vy.
Anh ta không nhịn được mà hỏi Tô Lan Huyên đang cắt tỉa cành hoa: “Chị dâu, Mẫu Dạ Xoa đâu rồi? Sao mấy ngày nay tôi không thấy cô ấy?”
Tô Lan Huyên không ngẩng đầu: “Anh trốn con bé mà, bây giờ hỏi cái gì?”.
“Hỏi thôi. “ Vạn Hoài Bắc cười nói: “Chị dâu, hoa chị tỉa đẹp quá.”
Tô Lan Huyên liếc nhìn cành hoa đã bị trọc đầu, trợn mắt ngoác mồm: “Anh chê tôi à”
“Không có, chắc chắn là khen mà.”
Vạn Hoài Bắc mỉm cười và ngập ngừng hỏi: “Mẫu Dạ Xoa vẫn còn ở trong phòng huấn luyện sao?”
Vạn Hoài Bắc nhìn về phía phòng huấn luyện.
Tô Lan Huyên nói: “Đi rồi, hôm qua hai người bọn họ rời đi, bọn họ nói đi đến nước M, nhận một đơn hàng, đi kiếm thêm tiền”
“Đơn gì?” Vạn Hoài Bắc hỏi: “Tại sao tôi chưa nghe nói vậy?”
“Tại sao con bé lại phải nói với anh?” Tô Lan Huyên liếc mắt nhìn Vạn Hoài Bắc: “Anh cũng chẳng phải là người yêu của nó.”
Vạn Hoài Bắc lẩm bẩm: “Em ấy tỏ tình với tôi mà, ít ra cũng phải báo một tiếng chứ.”
“Đấy chỉ là tỏ tình thôi mà anh cũng không nói chấp nhận, vậy thì hai người chẳng có quan hệ gì cả”.
“Tính tình của em ấy không tốt, ai mà muốn cưới, cưới về chắc chắn nhà không yên”
Tô Lan Huyên giơ cây kéo lên, cắt bỏ những cành hoa thừa, vừa đe dọa,
vừa cười hỏi: “Anh có có ý gì với Lâu Yến Vy?”
Ý rất rõ, nghĩ là Vạn Hoài Bắc nghĩ xong rồi hãy nói tiếp.
Vạn Hoài Bắc liếc nhìn cành hoa bị cắt đi không thương tiếc, nuốt nước miếng xuống, kiên trì nói: “Em ấy không phải mẫu người tôi thích, em ấy quá mạnh mẽ, tôi thích một cô gái dịu dàng, chị dâu, tôi sợ làm em ấy tổn thương lòng tự trọng, con gái mà, da mặt mỏng, nếu không thì chị chuyển lời giùm. tôi đi?”
Tô Lan Huyên hiểu.
Không phải là Vạn Hoài Bắc không thể, mà là anh ta không hề thích.
Đương nhiên, Tô Lan Huyên sẽ không cưỡng cầu hai người.
“Vấn đề trả lời lại ấy, anh không cần phải nghiêm túc”
Dù sao thì đó cũng là một cuộc cá cược, Lâu Yến Vy cũng chẳng phải nghiêm túc tỏ tình.
“Ý chị là sao?” Vạn Hoài Bắc không hiểu.
“Tự hiểu đi.” Tô Lan Huyên không nói nhiều, nhưng vẫn có chút hối hận: “Tôi đi đến bệnh viện”
Mỗi buổi chiều, Tô Lan Huyên đều đến bệnh viện để chăm sóc Trần Hương Thủy.
Tô Lan Huyên bảo vệ Tây lái xe, đúng lúc Hạ Đình quay về tìm Vạn Hoài Bắc.
“Anh Vạn, anh có muốn đi nước M với tôi không, ngày mốt sẽ có chuyến hàng, cậu chủ bảo qua để giám sát”
Nghe thấy là nước M, Vạn Hoài Bắc lắc đầu: “Tôi bận lắm, cậu tìm người khác đi.”
Rõ là Vạn Hoài Bắc đang trốn tránh Lâu Yến Vy.
Tô Lan Huyên hối hận, nhưng may mà cả hai đều không có ý gì, nếu không thì trò đùa sẽ thành chuyện lớn.
Tô Lan Huyên đến bệnh viện, đi thẳng đến khoa nội như thường lệ.
Bụng của cô ngày càng lớn, vì sinh đôi nên bụng cô trông to hơn hẳn so với những người khác cùng tháng.
Khi Lục Đồng Quân bận công việc thì Vệ Tây thường là người hộ tống Tô Lan Huyên.
Tô Lan Huyên đang đợi thang máy, xe của Vệ Tây còn chưa thì một người quen đã đến.
Người này không phải ai khác, mà chính là tiền bối mà Tô Lan Huyên đã gặp trước đây, Lạc Huy Hoàng.
“Tô Lan Huyên, thật là trùng hợp, chang ta lại gặp nhau”
Lạc Huy Hoàng đã thay đổi rất nhiều, anh ta đã chăm chỉ giảm cân trong vài tháng qua và đã giảm được hơn ba mươi ký, trông trẻ đi, cũng có vài phần. phong cách năm đó. . truyện tiên hiệp hay
Tô Lan Huyên nhìn Lạc Huy Hoàng từ trên xuống dưới: “Sao anh lại thay đổi đến thế?”
“Tôi đã giảm cân, sự chân thành của tôi lớn lắm đấy” Lạc Huy Hoàng tự tin nói.
“Hai ngày sau gặp em đấy, Tô Lan Huyên, tôi nghiêm túc, chang ta có thể bắt đầu lại ngay bây giờ”
“Ha ha.” Tô Lan Huyên cười khan: “Tôi sắp sinh đôi luôn rồi”
Lạc Huy Hoàng chỉ để ý thấy bụng Tô Lan Huyên đã lớn hơn rất nhiều, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi: “Em nói dối à? Vì em tôi đã giảm ba mươi cân, khổ như thế nào em có biết không?”.
Lạc Huy Hoàng có chút tức giận, Tô Lan Huyên cũng chẳng tốt hơn: “Ngộ thật, tôi với anh chẳng có gì, nói dối gì ở đây? Tôi còn chẳng bắt anh giảm béo”
Lạc Huy Hoàng vượt nghìn dặm tìm đến, nếu như không nói rằng là thấy cô đi xe sang thì cô cũng chẳng tin.
Cô chưa bao giờ hứa sẽ ở bên Lạc Huy Hoàng.
“Chị dâu” Vệ Tây bước đến, liếc nhìn Lạc Huy Hoàng.
Thang máy cũng vừa tới, Tô Lan Huyên trực tiếp đi vào.
Vệ Tây ở phía sau bảo vệ, Lục Gia Huy chỉ có thể nhìn chằm chằm, tới khi cửa thang máy đóng lại vẫn chưa hết tức giận.
Khi thấy Tô Lan Huyên bước vào chiếc xe sang, anh ta lập tức quyết định. theo đuổi Tô Lan Huyên, nhất định phải theo đuổi cho bằng được, sau đó anh ta mới hạ quyết tâm giảm cân.
Vốn tưởng rằng mình có thể hất người đẹp về, có thể đưa sự nghiệp một tầm cao mới, lại biết Tô Lan Huyên sắp sinh con rồi sao mà không tức giận được?
Những nỗ lực của anh ta đều vô ích.
Lạc Huy Hoàng nắm chặt tay, một ý nghĩ trả thù trào dâng từ tận đáy lòng.
Tô Lan Huyên ở cùng Trần Hương Thủy trong bệnh viện cả buổi chiều, ăn. | tối xong mới quay về.
Lục Đồng Quân nửa đêm mới về, trông rất mệt mỏi.
“Mấy ngày nay anh có bận lắm à?” Tô Lan Huyên đứng đằng sau Lục Đồng Quân, xoa xoa thái dương cho anh.
“Có hơi nhiều chuyện.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Lục Đồng Quân vang lên.
Lục Đồng Quân nghe máy, cũng không biết người bên kia nói gì mà vẻ mặt của Lục Đồng Quân lập tức trở nên nghiêm trọng.
Tô Lan Huyên hỏi: “Sao vậy?
“Lệ Quốc Phong vượt ngục rồi”