Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 225: Đồ trong hộp gỗ màu đỏ




Chuyện khiến Lục Đồng Quân thấy vui mừng nhất là những đứa con là do Tô Lan Huyên sinh ra.

Dù là con trai hay con gái, chỉ cần là con của anh và Tô Lan Huyên thì anh đều thích, đều cảm thấy vui.

Thậm chí Lục Đồng Quân không cần phải làm giám định huyết thống thì anh cũng có thể xác định hai đứa trẻ là con anh.

“Xa Thành Luân, chúng ta đến nhà họ Tô nào”

Lục Đồng Quân háo hức muốn gặp Tô Lan Huyên, muốn gặp hai đứa trẻ, nhưng anh nghĩ lại rồi nói: “Không thể đi như thế được, tôi phải đi chuẩn bị sơ trước đã, lần này tôi chính thức nhận hai đứa con trai, không thể tùy tiện như thế được, ngày mai rồi hãng đi”

“Tôi chưa từng thấy anh..” Xa Thành Luân dừng lại một lúc rồi nói: “Phấn khích như thế bao giờ: Lục Đồng Quân đắm chìm trong sự sung sướng.

Lục Đồng Quân đắc ý cũng đúng thôi, ai bảo bây giờ cuộc sống của anh lại hạnh phúc đến vậy.

Theo đuổi lại vợ được rồi, có hai đứa con trai, lại còn có hai cô con gái còn mấy tháng nữa là chào đời.

“Đến khi nào anh giống như tôi bây giờ thì anh sẽ biết phấn khích là cảm giác thế nào”

Xa Thành Luân thản nhiên nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không có ngày đó đâu, con của mình ở bên cạnh mình lâu như thế mà cũng không nhận ra”

Thật là hết nói nổi mà.

Lục Đồng Quân: “Hai đứa trẻ trong bụng cô Tô cũng chưa chắc là con gái, lỡ như lại là hai cậu con trai vậy thì phải chúc mừng anh thật rồi”

“Đừng có trù con gái tôi, nhất định hai đứa trẻ trong bụng Lan Huyên là con gái”

Tô Lan Huyên về nhà họ Tô chưa được bao lâu thì Tô Hạo Trần cũng šn nhà.

Tô Khánh Thành nhìn thấy Tô Hạo Trần thì ngây ra, suýt chút không nhận ra cậu, ông ta cười gượng rồi nói: “Cao thêm rồi, trông có sức sống lắm đấy”

về Tô Lan Huyên đứng bên cạnh chậm rãi nói: “Hạo Trần chỉ mới đi có mấy tháng, hơn nữa, nó cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, sao mà cao được nữa chứ”

Tô Khánh Thành cười xấu hổ rồi nói: “Các con đã đói chưa? Để cha nói người làm nấu gì đó ăn nha”

“Ăn rồi ạ” Tô Hạo Trần vẫn không muốn gặp Tô Khánh Thành, cậu không muốn về nhà họ Tô đâu, nhưng vì Tô Lan Huyên về nên cậu mới về theo thôi.

“Chị, đây là cháu em sao?” Tô Hạo Trần nhìn sang Hạ Lăng, đây là lần đầu tiên cậu gặp Hạ Lăng.

“Ừ” Tô Lan Huyên ngoắt tay và nói: “Hạ Lăng, mau gọi cậu đi con”

“Cậu” Hạ Lăng không dẻo miệng như Hạ Bảo, cậu khí khái như một người đàn ông nhỏ nên chỉ lễ phép chào một tiếng thôi.

Tô Hạo Trần nói: “Đứa trẻ này không hổ là con của chị, trông rất giống chị đấy”

Tô Lan Huyên không cảm thấy Hạ Lăng giống mình mà lại thấy Hạ Bảo giống mình hơn.

Nhớ đến Hạ Bảo thì Tô Lan Huyên lại bắt đầu thấy nhớ nhung.

Tô Lan Huyên về vội quá nên vẫn chưa đến nhà họ Lý để đón Hạ Bảo.

Đã tối lắm rồi, Tô Lan Huyên bảo Tô Khánh Thành và Hạ Lăng đi tắm rửa và nghỉ ngơi trước, còn cô thì gọi Tô Hạo Trần đến phòng khách phụ.

“Hạo Trần, em hãy nói thật cho chị nghe, nhiệm vụ mà cậu giao cho em là gì vậy?”

Tô Lan Huyên cứ thấy bất an, lo lắng trong lòng nên quyết định hỏi cho rõ ràng.

Tô Hạo Trần lắc đầu và nói: “Cậu không nói, chỉ bảo em về thôi, còn về nhiệm vụ thì cậu nói đến lúc đó em sẽ biết. Chị, sao đột nhiên chị lại hỏi như thế?”

“Tối qua lúc chị ra khỏi nhà cậu thì phát hiện có người theo dõi mình”

“Có khi nào là người của Địa Sát không?” Tô Hạo Trần hỏi: nói Tân Chấn Đông đã bị cảnh sát bắt đi rồi, có lẽ bọn họ muốn đến gây rắc rối cho cậu. Chị, em không yên tâm khi để một mình cậu ở lại bên đó, Ngô Anh Phàm và Lương Vân Sơn không phải kẻ hiền lành.”

Tô Lan Huyên cũng đã nghe Vạn Hoài Bắc nói đến chuyện Tân Chấn Đông bị cảnh sát bắt đi.

Tô Lan Huyên trầm ngâm rồi nói: “Hạo Trần, bất luận tiếp theo đây cậu có bảo em làm gì thì em cũng phải nói cho chị biết trước, không được lỗ mãng nghe không”

“Chị, chị đang lo lắng điều gì vậy?” Tô Hạo Trần nói đùa: “Lẽ nào chị sợ cậu sẽ hại em sao?”

Tô Lan Huyên nói thật lòng: “Đối với ông cậu xuất hiện giữa đường này, chị thật sự không tin tưởng cho lắm, dù sao thì em hãy nghe lời chị, chuyện gì cũng phải thương lượng với cl hãng quyết định nhé.”

Tô Lan Huyên vẫn chưa quên cảnh mình gặp được Lệ Quốc Phong ở mộ phần của mẹ mình cũng như bó hoa mà Lệ Quốc Phong đặt trước mộ mẹ cô.

Lệ Quốc Phong đã mua một bó hoa bách hợp giống hệt như của Tô Khánh Thành.

Mẹ cô dị ứng hoa bách hợp.

Nếu tình cảm anh em của Lệ Quốc Phong và mẹ cô rất gắn bó thì tại sao đến chuyện đó mà ông ta cũng không biết?

Sau đó khi cô gặp Lệ Quốc Phong trong bệnh viện, ông ta vừa mở miệng là muốn cô báo thù cho mẹ, còn nói kẻ thù là Tân Chấn Đông và còn giao Thiên Dạ cho cô.

Sau đó nữa, ông ta đã lừa Tân Chấn Đông, nói cô là con gái của Tân Chấn Đông để cứu cô, sau cùng lại phủ nhận chuyện đó.

Cô nghĩ kĩ lại thì thấy rất khủng khiếp.

Tô Lan Huyên cứ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế.

“Được rồi, chị, nếu như cậu tìm em thì nhất định em sẽ nói cho chị biết” Tô Hạo Trần nói: “Hay là chị cũng nghỉ ngơi đi, đã trễ như vậy ri “Ừm, em cũng đừng quá lơ đễnh” Tô Lan Huyên nói: “Phải rồi, tốt nhất là ngày mai em hãy đi lấy di vật của mẹ về đi”

“Dạ, sáng ra thì em sẽ đi ngay.”

Ngày hôm sau.

Mới sáng sớm thì Tô Hạo Trần đã đến tìm y tá ở bệnh viện trước đây để lấy lại chiếc hộp gỗ màu đỏ.

Tô Hạo Trần vân chưa ngồi xuống thì đã nhận được điện thoại của Lệ Quốc Phong, ở Thủ đô Thiên Dạ có một nhà kho, ông ta muốn cậu qua kiểm tra.

Tô Lan Huyên vẫn chưa ngủ dậy, Tô Hạo Trần thầm nghĩ chỉ là đi kiểm tra nhà kho thôi, cũng không phải là chuyện lớn lao gì nên đã không nói với Tô Lan Huyên. Cậu đặt chiếc hộp gỗ màu đỏ xuống rồi bỏ đi.

Tô Lan Huyên quá buồn ngủ nên gần mười giờ mới thức dậy, Hạ Bảo cũng đã được Lưu Lệ Phương đưa đến.

Hai anh em Hạ Lăng, Hạ Bảo lâu lắm rồi chưa gặp nhau nên Hạ Lăng đi đâu thì Hạ Bảo liền đi theo đó.

Hạ Lăng vào bếp nấu cháo cho Tô Lan Huyên, Hạ Bảo cũng đi theo, hỏi một mạch các vấn đề nào là trên đảo như thế nào? Huấn luyện có vất vả không? Có mệt không?

Hạ Bảo rất tò mò về chuyện trên đảo.

Lúc Tô Lan Huyên xuống lầu thì vừa hay nghe tiếng của hai anh em, tim cô đập mạnh, lẽ nào con trai nhỏ của cô cũng muốn lên đảo sao?

“Lan Huyên dậy rồi à?” Lưu Lệ Phương mỉm cười nói: “Mới không gặp có bao lâu đâu mà đã ốm nữa rồi”

Tô Lan Huyên tự bóp mặt mình rồi nói: “Mẹ nuôi à, con đã mập lên năm ký rồi đấy”

“Con có bầu mà lên năm ký thì có là gì, lúc mẹ mang bầu Lý Thái thì mẹ đã tăng từ bốn lăm ký lên sáu mươi ký đấy, mập thêm một vòng từ trên xuống dưới”

Lưu Lệ Phương nói: “Có bầu thì phải ăn ngon ngủ ngon, con về cơ thể thì chờ sinh xong rồi hãy kiên”

“Dạ, con nghe mẹ nuôi hết” Tô Lan Huyên chỉ sợ Lưu Lệ Phương lại lảm nhảm, cô liếc nhìn thấy chiếc hộp gỗ đỏ đặt trên bàn thì hỏi: “Là Hạo Trần đem về sao? Nó đâu rồi?”

Hạ Lăng đi ra từ nhà bếp và nói: “Cậu để đồ ở đó rồi đi rồi ạ, mami, đây là cháo do con nấu, mẹ ăn thử xem ạ”

Hạ Bảo đứng bên cạnh nói: “Mami, con cũng có giúp đỡ, thịt trong cháo là do con thái đấy ạ”

“Ừm, đúng là con trai tốt của mẹ” Tô Lan Huyên hôn lên trán của hai cậu bé rồi mới ngồi xuống ăn.

Mùi vị thật sự rất ngon, rất vừa miệng.

“Cục cưng giỏi thật, ngon quá đi mất” Tô Lan Huyên vừa ăn vừa nói: “Phải rồi, cục cưng, giúp mami tìm chiếc rìu mở cái hộp này ra đi”

Hạ Lăng liếc nhìn khóa của chiếc hộp rồi nói: “Mami, không cần rìu đâu ạ, chỉ cần một cây kim thôi”

Hạ Lăng tìm một cây kim đến và đã nhanh chóng mở ra được thật.

Tô Lan Huyên nói: “Cục cưng, trên đảo còn dạy con mở khóa nữa à?

Không ngờ ngành nghề của Bóng Đêm cũng lắm thật, đến cả nghề mở.

khóa cũng làm”

Hạ Lăng: “…

“Mani, bọn con chưa từng nhận vụ làm ăn nào dưới ba mươi tỷ đâu ạ Tô Lan Huyên kiên nhẫn giảng giải: “Vậy thì không đúng rồi, bây giờ làm ăn không dễ dàng gì, sao có thể chê ít mà không chịu làm chứ?”

Tô Lan Huyên vừa nói vừa mở chiếc hộp gỗ đỏ ra. Chiếc hộp này đã lâu lắm rồi nên vừa mới mở ra là có mùi mốc xộc lên ngay.

Bên trong không có gì đáng giá mà là một xấp thư dày cộm, tổng cộng có chín mươi sáu bức thư, trên mỗi bức thư đều có ngày tháng năm.

Mỗi tháng một bức thư, tổng cộng tám năm là chín mươi sáu bức thư.

Trên mặt mỗi bức thư đều có một chữ nhỏ.

Đông!

Đông là ai?

Tô Lan Huyên bất giác nghĩ đến Tân Chấn Đông.

Lẽ nào đây đều là những bức thư mà mẹ cô gửi cho Tân Chấn Đông sao?

Tô Lan Huyên nôn nóng mở bức thư gần đây nhất ra, cũng chính là bức thư được viết vào tháng mà mẹ cô qua đời.

Lúc Tô Lan Huyên nhìn thấy nội dung thư thì cô đã ngây người ra.