Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 217: Tần Kiều Lam rạch mặt Tô Lan Huyện




Lúc này mới chỉ vượt qua một cửa, những cửa còn lại không biết có bao nhiêu cơ quan.

Lục Đồng Quân nắm chặt tay Tô Lan Huyên, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng về phía trước: “Chúng ta phải nhanh chóng vượt qua, nếu không thời gian vừa đến là sẽ có sự thay đổi. “Không phải anh vừa nói qua mười hai tiếng thì Tần

Chấn Đông có thể tiến vào sao?”

“Thời gian này chỉ có mấy phút, hơn nữa anh cũng không chắc liệu Tần Chấn Đông có thể khiến hệ thống dừng lại hay không”

Vẻ mặt Tô Lan Huyên trở nên nghiêm túc: “Nếu ông ấy muốn chúng ta bỏ mạng ở đây, sau khi hết một vòng hệ thống, ông ấy nhất định sẽ bắt đầu kích hoạt vòng tiếp theo, đây là cơ hội hiếm có để nhốt thủ lĩnh của Bóng Đêm và Thiên Dạ ở đây. Cho dù chúng ta thực sự chết, Tần Chấn Đông vẫn có thể báo cảnh sát nói là chúng ta lẻn vào trộm cướp”

Xem ra họ lành ít dữ nhiều.

Sau khi vượt qua chín ô vuông, hai người lại đi vào bên trong, Lục Đồng Quân đi phía trước để bảo vệ Tô Lan Huyên ở phía sau.

Tia sáng trong căn phòng bí mật rất u ám, tất cả đều đi theo cảm tính.

Tô Lan Huyên nói: “Lục Đồng Quân, sao em cảm thấy hình như có người đang theo dõi chúng ta, sau gáy rất lạnh. “Anh cũng có cảm giác này.” Lục Đồng Quân cảnh giác quan sát xung quanh.

Anh vừa nói xong, một luồng gió mạnh thổi đến trước mắt Lục Đồng Quân, anh theo phản xạ có điều kiện lùi lại về phía sau, lo lắng nói: “Lan Huyên, đi theo sát anh “Vâng.” Tô Lan Huyên nắm lấy áo Lục Đồng Quân, bắt đầu đề phòng cảnh giác. Đèn chiếu sáng ở phía trên, hai người nhìn thấy bốn người máy rất lớn đứng thành hai hàng.

Kẻ vừa rồi tấn công về phía Lục Đồng Quân chính là người máy.

Cả hai người đều không biết đã chạm vào cơ quan nào mà lại bị bốn người máy này tấn công.

Đây là người máy, không thể đánh bị thương, cũng không thể đánh chết, phản ứng lại khá nhanh nhạy, trong mắt của người máy có các thiết bị để có thể cảm nhận được vị trí của họ.

Lục Đồng Quân liên tục bị đánh mấy cú, sức tấn công kinh người đã khiến anh cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình sắp bị rối loạn.

Lục Đồng Quân muốn bảo vệ Tô Lan Huyên nên nó tránh bị phân tâm. “Lục Đồng Quân.” Tim Tô Lan Huyên như thắt lại, nhưng cũng không hề hoảng loạn, vừa rồi cô quan sát một chút liền phát hiện ra mặc dù những người máy này rất linh hoạt, nhưng cũng có chỗ không hoàn thiện. “Lục Đồng Quân, chúng ta tìm cách trốn ra phía sau chúng đi.”

Khi Tô Lan Huyên nhắc nhở, Lục Đồng Quân cũng phát hiện ra, hai người gật đầu với nhau, hiểu ý nhau, nhân lúc người máy tấn công đòn tiếp theo liền né tránh về phía sau.

Người máy đánh vào không khí, đôi mắt tỏa ánh sáng không thể phát hiện ra hai người họ, vì vậy nó cũng tự động dừng lại.

Lục Đồng Quân xoa xoa ngực vừa bị đánh, giơ ngón tay cái lên với Tô Lan Huyên.

Lan Huyên của anh thật thông minh. Coi như ra vượt qua được một cửa nữa.

Hai người vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên một chậu nước lạnh tạt xuống đầu khiến cả người ướt sũng.

Tô Lan Huyên tức giận: “Người thiết kế ra cơ quan này quá quỷ quyệt, bọn họ còn để lại chiêu này.” Sau khi bị dội nước lạnh, hơi lạnh tiếp tục xộc lên đỉnh đâu. Tô Lan Huyên rùng mình một cái.

Chẳng phải muốn đóng băng họ đến chết sao.

Nếu đó là một cơ quan, họ vẫn có thể tìm cách vượt qua, còn khí lanh như này lại không có cách nào.

Lục Đồng Quân bước nhanh đi tới bên cạnh Tô Lan Huyên, quần áo anh cũng ướt đẫm nên không có cách nào sưởi ấm cho Tô Lan Huyên. “Lan Huyên, anh đưa em đi ra ngoài.” Lục Đồng Quân suy nghĩ một chút, anh biết nếu như tiếp tục như thế này, Tô Lan Huyên nhất định sẽ bị đông cứng.

Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng thấp, một lúc sau, Tô Lan Huyên tay chân đều lạnh toát, cố nén cười: “Anh đừng lo lắng cho em, không sao đâu. Khi mùa đông lạnh nhất, cha em không quan tâm đến em, Tần Huệ Mẫn sẽ không mua quần áo cho em nên em phải mặc quần áo mùa hè, cứ thế thì vượt qua được, em không sợ lạnh”

Lúc trước Tô Lan Huyên đã từng phải vượt qua những ngày tháng đói rét.

Miệng thì nói như vậy, Tô Lan Huyên vẫn không nhịn được cả người phát run rẩy, môi tím tái lại, nhiệt độ trong phòng đã âm mười mấy độ, thêm vào đó hai người còn bị nước lạnh tạt vào, làm cho cả người lạnh hơn.

Lục Đồng Quân cũng rất lạnh, nhưng ở trước mặt Tôi Lan Huyền thì anh cũng không lộ ra sự thay đổi. Ngược lại là lời nói của Tô Lan Huyên, cô kiên cường không để anh lo lắng, làm cho anh cảm thấy đau lòng.

Lục Đồng Quân sờ sờ Tô mặt Khanh, lập tức nắm tay cô đi về phía trước.

Đây là cửa cuối cùng.

Trên con đường dài này không có gì, cũng cực kỳ yên tĩnh.

Lục Đồng Quân cảnh giác ném một chiếc giày về phía trước, trong phút chốc trong thông đạo xuất hiện vô số sợi dây như cây kim, phát ra ánh sáng trắng lạnh lẽo.

Đây không phải là một sợi dây bình thường mà là một sợi dây làm bằng vật liệu đặc biệt, có thể dẫn điện, một khi chạm vào nó có thể nhiễm điện, sức mạnh của nó không thua gì tia gamma vừa rồi. “Lan Huyên, em cứ ngồi nghỉ ngơi một lát đi

Lục Đồng Quân đỡ Tô Lan Huyên ngồi xuống đất, đến cửa này, anh không thể đưa Tô Lan Huyên cùng xông ra Tô Lan Huyên nhận ra Lục Đồng Quân muốn làm gì, nắm lấy tay anh và nói: “Cẩn thận”

Lục Đồng Quân cười với cô: “Ừ, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài.” Anh nói lời này là để Tô Lan Huyên yên tâm, ở cửa này còn nguy hiểm hơn rất nhiều so với cửa vừa rồi.

Lục Đồng Quân quan sát bức tường một chút, so sánh khoảng cách giữa các sợi dây, khó mà vượt qua được.

Nếu không thể vượt qua, vậy thì anh sẽ phá hủy cơ quan này.

Cơ quan nguy hiểm nhất cũng có thể là cơ quan đơn giản nhất.

Lục Đồng Quân gỡ chiếc kẹp tóc trên đầu Tô Lan Huyên: “Anh mượn một chút.”

Tô Lan Huyên không biết Lục Đồng Quân muốn làm gì, cô có người lại, cơ thể thì lạnh run nhưng hai mắt vẫn nhìn về phía Lục Đồng Quân, sợ anh gặp nguy hiểm.

Lục Đồng Quân cầm lấy kẹp tóc của Tô Lan Huyên sau đó trèo lên tường, phía dưới không thể vượt qua, vậy thì đi từ phía trên.

Trên đó có một tấm cửa sắt bị khóa, Lục Đồng Quân dùng kẹp tóc để mở ổ khóa, mọi việc diễn ra thuận lợi, anh mở tấm cửa sắt ra, đi vào đó.

Tô Lan Huyên nhìn không chớp mắt, mà lúc này một đám khói từ phía trên bay xuống, dần dần, ánh mắt Tô Lan Huyện càng ngày càng nặng, cuối cùng liền ngất đi.

Lục Đồng Quân đã leo lên phía bên kia, đập vỡ tấm sắt một cách thô bạo, rồi nhảy ra khỏi đó,

Nhìn thấy Tô Lan Huyên đã ngất đi anh vô cùng lo lắng: “Lan Huyền, Lan Huyền.”

Gọi mấy tiếng liền nhưng Tô Lan Huyên vẫn không đáp lai.

Lục Đồng Quân lúc này cũng ngửi thấy trong không khí có một mùi khác lạ, vừa rồi anh ở phía trên, khói bay xuống dưới nên anh mới không bị sao.

Phát hiện có gì đó không ổn, Lục Đồng Quân lập tức dùng quần áo ướt che miệng và mũi lại.

Lục Đồng Quân không chậm trễ nữa, muốn tìm công tắc của cơ quan, nhưng không ngờ lại tìm được thiết bị cấp điện.

Thiết bị cung cấp điện đang hoạt động.

Chỉ cần nguồn điện bị cắt, tất cả các cơ quan này đều không hoạt động được. Lục Đồng Quân ôm chặt Tô Lan Huyên, trực tiếp dùng phương pháp đơn giản nhất, mạnh bạo đá cửa thiết bị cấp điện, kéo van, lập tức cắt điện.

Các sợi dây trên thông đạo không có điện, không khác gì sợi dây thép bình thường. Bên cạnh thiết bị cung cấp điện có một cái rìu, đây là đồ dự phòng, chắc là Tần Chấn Đông chuẩn bị sẵn để đề phòng. Lục Đồng Quân giơ rìu lên, trực tiếp cắt đứa những sợi dây.

Sợi dây bị đứt, Lục Đồng Quân lập tức chạy tới chỗ Tôi

Lan Huyền và bể cô lên: “Lan Huyền, Lan Huyền! Tô Lan Huyên vẫn không có đáp lại, mà lúc này mặt đất đột nhiên chấn động giống như động đất, tường bắt đầu nứt ra.

Nơi này sắp sụp đổ.

Bên ngoài căn phòng bí mật, Tần Chấn Đông và những người khác cũng cảm nhận được sự kỳ lạ, cả căn phòng đều chấn động. Lệ Quốc Phong hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Tần Chấn Đông nhìn thẳng vào lối vào của mật thất nói một cách kích động: “Họ vẫn còn sống, họ đã đi đến cửa cuối cùng, chắc chắn họ đã cắt đứt các sợi dây và kích hoạt chế độ tự phát nổ cuối cùng của hệ thống bảo vệ, vậy thì ở cái bẫy cuối cùng tôi đặt ra, nếu sợi dây không bị cắt đứt thì cũng sẽ không thể thuận lợi thoát ra

Lệ Quốc Phong vừa nghe lời này liền kéo Tần Chấn Đông lại muốn đánh: “Cả đời ông tính tới tính lui, tính toán cả con gái ruột của ông, ông thật là có bản lĩnh mà

Căn phòng vẫn đang rung chuyển, Tần Kiều Lam lo lắng nói: “Cha, mau mở cửa.

Tần Chấn Đông liếc nhìn hệ thống cài đặt trên cửa, phát hiện thiết bị cấp điện bên trong cũng đã bị hỏng nên lúc này mới vội vàng mở cửa.

Và lần này.

Bức tường bên trong mật thất bị vỡ đổ sập xuống, Lục Đồng Quân ôm Tô Lan Huyên chạy tới chỗ sâu trong mật thất.

Chỉ có điều phía sâu bên trong mật thất không có động tĩnh gì, chứng tỏ rất an toàn.

Vừa định chạy vào, trên đầu không ngừng có vật cứng rơi xuống, Lục Đồng Quân bị trúng một đòn nặng nề vào lưng, ôm Tô Lan Huyên ngã xuống đất, anh không kịp thở lại bị vật đó rơi trúng.

Đồng tử Lục Đồng Quân đột nhiên co rút lại, anh đẩy Tô Lan Huyên vào cửa bên trong, mà trong lúc tránh né anh đã đụng phải góc tường, thêm vào đó anh vừa hít phải khỏi nên mới né tránh, hoàn toàn mất đi ý thức.

Cả căn phòng đã ngừng rung chuyển. “Anh Đồng Quân, anh Đồng Quân.

Tần Kiều Lam là người đầu tiên chạy vào, trong nháy mắt cô ta nhìn thấy hai người đã ngất xỉu dưới đất. “Anh Đồng Quân

Tần Kiều Lam chạy tới, liền nhìn thấy Tô Lan Huyên bên cạnh đã bất tỉnh, còn Tần Chấn Đông cùng những người khác vẫn ở phía sau, suy nghĩ ác độc trong lòng dấy lên. “Tô Lan Huyên, chỉ có giết cô mới có thể khiến anh Đồng Quân yêu tôi.

Tần Kiều Lam rút con dao ra và chém về phía mặt của Tô Lan Huyên.