Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 210: Tình nguyện lấy dao tự thiến




“Cha tôi nhìn trúng cô, muốn cưới cô về làm vợ nhỏ”

“Cái gì?” Tô Lan Huyên trợn mắt há hốc mồm, khỏe miệng giật một cái: “Cha cô muốn trâu già gặm cỏ non? Nhưng tôi chưa đồng ý mà, hơn nữa, mặt mũi cha cô ra làm sao tôi cũng không biết, ông ta nói muốn cưới thì cứ vậy cưới hả? Ông ta đáng tuổi cha tôi lận đó! Trong đầu ông ta nghĩ gì vậy chứ?”

Tô Lan Huyền thật sự rất kinh ngạc, hai cha con nhà Tần Kiều Lam đúng là cha nào con nấy. Tần Kiều Lam thì nhất quyết muốn lấy Lục Đồng Quân làm chồng, Tần Chấn Đông thì lại muốn kết hôn với cô.

Đây đúng là một trò hề.

Tần Kiều Lam sầm mặt lại: “Sao nào, cha tôi nhìn trúng cô là may mắn cho cô đấy, cô còn không muốn gả nữa à?”

Tô Lan Huyện cười lạnh: “Cô đã không chờ được mà muốn gọi tôi hai tiếng mẹ nhỏ như thế sao?”

“Cô.” Tần Kiều Lam lại bị cô chọc tức.

Đúng lúc này, một gã đàn ông có vết sẹo cạnh khỏe miệng đi tới: “Cô hai, Tần lão đại sai tôi tới dẫn cô Tô qua chỗ lão đại.

Vừa nghe Tần Chấn Đông muốn gặp người, Tần Kiều Lam xua tay: “Đưa đi đi. Đúng rồi, Lục Đồng Quân ở đâu?”

“Ở trong phòng cho khách.” Gã đàn ông kia nói: “Tần lão đại bảo, để yên cho anh Lục suy nghĩ thật kỹ, bất cứ ai cũng không được vào.”

Tần Kiều Lam nhíu mày: “Anh ta từ chối cha tôi?”

Gã đàn ông do dự đáp: “Vâng, anh Lục nói dù chết cũng không thuận theo, còn nói nếu bắt buộc phải cưới cô hai, vậy anh ta lập tức, lập tức.

“Lập tức gì?” Tần Kiều Lam vội vã hỏi.

Tô Lan Huyền cũng rất tò mò Lục Đồng Quân đã dùng lý do gì để từ chối Tần Chấn Đông. Gã đàn ông nói: “Lập tức… lấy dao tự thiến.”

Ha ha!

Tô Lan Huyên không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Cô không ngờ Lục Đồng Quân lại tuyệt đến vậy, lấy dao tự thiến rồi thì không cần cưới Tần Kiều Lam nữa.

Sắc mặt Tần Kiều Lam cực kỳ khó coi, cô ta trợn mắt hung tợn liếc Tô Lan Huyền.

Tô Lan Huyền tức khắc ngừng cười, nhưng khóe miệng vẫn không kiềm được mà co rút: “Chuyện này thật sự không nên trách tôi, cô hai Tần. Chuyện này đúng là, đúng là quá hài hước ”

Tần Kiều Lam hừ lạnh, cả giận nói: “Dẫn ả qua cho cha tôi, để tôi xem ả còn cười nổi không.”

“Vâng, thưa cô hai.” Gã đàn ông lập tức kéo Tô Lan Huyền từ trong lồng sắt ra ngoài.

Tần Kiều Lam ghé sát bên tại Tô Lan Huyện cười lạnh, rồi nói vài câu: “Đúng rồi, nhắc cô một tiếng, tính tình cha tôi không tốt, thích đối xử thô bạo với phụ nữ. Những ả đàn bà trước vì không chịu nổi sự giày vò của cha tôi mà tự sát đấy.”

Tô Lan Huyền tự thương tiếc cho bản thân ba giây.

Thì ra là một gã biến thái.

Cô chỉ đành cầu nguyện cho Lục Đồng Quân có thể nhanh chóng thoát thân, hoặc là Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa nhanh nhanh chạy tới. Nếu không cô sẽ thật sự bị giam cầm ở chỗ này mất.

Tô Lan Huyên bị người mang đi, Tần Kiều Lam liếc nhìn đồng hồ, xuống phòng bếp. Lúc này đám người hầu đang nấu bữa khuya.

Đêm nào Tần Chấn Đông cũng ăn bữa khuya, dần dà đã thành thói quen. Người hầu thấy Tần Kiều Lam tới thì cung kính gọi: “Cô hai.”

Tần Kiều Lam liếc bữa ăn khuya sắp nấu xong trong nồi, lấy ra một gói thuốc, nói: “Nhớ bỏ vào. Đúng rồi, lát nữa mang thêm một chén lên phòng cha tôi, cũng đưa cho ngài Lục một chén luôn.”

“Cô hai, thuốc này.” Tên người hầu có chút sợ sệt, không dám nhận gói thuốc.

“Sợ cái gì, đây cũng không phải thuốc độc. Chẳng lẽ tôi lại hại cha mình à.” Tần Kiều Lam nói tiếp: “Thuốc này chỉ là thuốc trợ hứng giúp cha tôi một chút thôi.”

Người hầu tỏ vẻ đã hiểu: “Vâng, thưa cô hai”

Căn phòng ngủ lớn nhất trên lầu ba được bày trí cực xa hoa. Trong phòng trưng bày không ít ngọc ngà châu báu, đồ cổ vô giá. Trên giường trải vô số đô la Mỹ, trên cái giá cũ kỹ cũng được dán vô số tờ tiền, ngay cả mặt đất cũng được mạ vàng.

Cả căn phòng phải nói là sáng long lanh rực rỡ.

Ấn tượng đầu tiên khi Tô Lan Huyền bước vào căn phòng chính là một chữ duy nhất “giàu”.

Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh một cái bình cổ, cẩn thận lau chùi nó.

Tô Lan Huyền chưa từng gặp Tần Chấn Đông, nhưng chỉ liếc mắt một cái cô đã đoán được người này chính là Tần Chấn Đông.

“Ngồi tự nhiên, không cần quá gò bó.” Tần Chấn Đông quay lưng về phía Tô Lan Huyên, cúi đầu lau chùi bình hoa: “Nếu cô có thể nói được cái bình trong tay tôi thuộc triều đại nào, tiền ở đây, cô cứ tùy ý lấy.” Tô Lan Huyên đứng cách xa mấy mét nhìn cái bình, trong lòng chợt dâng lên cảm giác quen thuộc, nhưng biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ. Cô nói: “Tôi không có hứng thú với tiền”

Cô không phải người ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

“Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói có người không hứng thú với tiền.” Tần Chấn Đông lại cảm thấy những lời này của Tô Lan Huyền thật thú vị. Ông ta ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy gương mặt của Tô Lan Huyên, trên mặt ông ta thoáng hiện vẻ khiếp sợ.

Biểu cảm của Tần Chấn Đông vô cùng quen thuộc với Tô Lan Huyền, cô đã thấy biểu cảm đó xuất hiện trên mặt Hoàng Sơn.

Tô Lan Huyền tự biết dung mạo của mình cực kỳ giống mẹ mình. Xem ra Tần Chấn Đông có quen biết với mẹ, nhất định ông ta đã coi cô trở thành mẹ rồi.

Cảm xúc của Tần Chấn Đông có hơi kích động: “Cô tên gì?”

Tô Lan Huyền không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thật hài hước. Ông sai người bắt tôi tới đây nhưng lại không biết tên của tôi.”

Tạm thời Tô Lan Huyền không biết giữa mẹ và Trần

Chấn Đông có ân oán gì hay không, nên cô cũng không dám tùy tiện nói mình chính là con gái của Lệ Thu Uyển.

Bộ dạng của Tần Chấn Đông cũng còn khá đẹp trai, có lẽ được bảo dưỡng rất tốt, thoạt trông cũng không già như tuổi, hơn nữa từ vóc dáng ông ta còn nhìn ra được thời trẻ ông ta phong lưu phóng khoáng cỡ nào.

“Đúng là nhanh mồm nhanh miệng.” Tần Chấn Đông đặt lại bình hoa lên cái giá cổ: “Một người không quan trọng thì cần gì phải biết tên. Vóc dáng quả thật không tệ, khó trách có thể mê hoặc Lục Đồng Quân, khiến hai đứa con gái của tôi phải buồn bực trong lòng”

“Nếu là người không quan trọng chút nào, vậy Tần lão đại thả tôi ra đi. Ông xem, tuổi của ông đáng làm cha tôi đấy, không thể cưới tôi về làm vợ nhỏ thật, cũng không thể để con gái ông phải gọi tôi hai tiếng mẹ nhỏ. Vậy thì khó coi lắm.”

“Thả?” Tần Chấn Đông cảm thấy buồn cười: “Người đã rơi vào tay Tần Chấn Động tôi, không phải ai có thể toàn thấy bước ra. Huống chi cô còn là người phụ nữ của Lục Đồng Quân, nắm được cô tức là năm được điểm yếu của Lục Đồng Quân, sao tôi thả cô đi được.

Tô Lan Huyền tỏ vẻ thông suốt mọi chuyện: “Ồ, thì ra ông dựa vào thủ đoạn hèn hạ, lợi dụng phụ nữ như vậy mới có được thành tựu như ngày hôm nay”

“Nói bậy.” Tần Chấn Đông thẹn quá hóa giận.

Tô Lan Huyện cười lạnh: “Tức giận? Bị tôi nói trúng tìm đen?”

Tần Chấn Đông đè ép lửa giận, nói: “Cô nhìn đi, nơi này có nhiều tiền như vậy, chỉ cần cô nguyện ý đi theo tôi, số tiền này cô cứ tùy tiện xài.”

“Tần lão đại, nói thẳng đi, ông muốn sao mới có thể thả tôi ra? Nếu không tính thả tôi, vậy không cần nói thêm gì nữa. Còn chuyện ông muốn cưới tôi làm vợ nhỏ, tuyệt đối không có khả năng. Trừ phi ông giết tôi, sau đó để tôi với ông làm đám cưới ma.” Tô Lan Huyền lười nói lời vô nghĩa.

Tần Chấn Đông nhìn chằm chằm Tô Lan Huyền một hồi, đột nhiên nở nụ cười: “Giọng điệu này thật sự giống Lục Đồng Quân như đúc. Tôi nhớ tên cô là Tô Lan Huyên đúng không, tôi ngày càng có hứng thú với cô. Cô vợ nhỏ này, tôi chắc chắn sẽ cưới.”

Tô Lan Huyên ngoài cười nhưng trong không cười: “Ông muốn cưới tôi? Chỉ sợ nửa đêm mẹ tôi sẽ bò từ dưới đất lên tìm ông tâm sự đấy.”

“Để gầy dựng lên Địa Sát thành như ngày hôm nay, con đường này Tần Chấn Đông tôi đã đạp lên vô số thi thể.

Người sống tôi còn không sợ, há chi lại sợ một người chết?”

“Thật không?” Tô Lan Huyện cười nhạo, quyết định đánh cuộc một phen: “Nhưng nếu người này là Lệ Thu Uyển thì sao?”

“Lệ Thu Uyển?” gương mặt Tần Chấn Đông biến sắc, đã rất nhiều năm ông ta chưa nghe thấy cái tên này rồi.

“Cô mới vừa nói cái gì? Lệ Thu Uyển? Cô là gì của Lệ Thu Uyển?” Tô Lan Huyên bước tới trước mặt Tần Chấn Đông, cầm lấy bình hoa đặt trên giả: “Vừa rồi ông hỏi tôi, bình hoa này thuộc triều đại nào. Đây là hàng giả cao cấp, nếu tôi không nhìn lầm, đây là do mẹ tôi tự tay nung. Nguyên căn phòng chứa đầy đồ cổ trân quý, chỉ có duy nhất cái bình này là đồ dỏm. Thế nhưng ông lại để nó trên đây, chứng tỏ cái bình này cực kỳ quan trọng đối với ông.”

Tô Lan Huyền dừng một chút, nhìn Tần Chấn Đông đang chìm trong nỗi khiếp sợ, nói: “Nói đúng hơn, người làm ra chiếc bình này là một người cực kỳ quan trọng với ông.”

“Cô là con gái của Lệ Thu Uyển?”

Tần Chấn Đông kích động không thôi: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi? Sinh vào ngày tháng năm nào?”