Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 15: Rơi xuống nước




"Tô Lan Huyên chỉ giãy dụa mấy cái rồi hoàn toàn hôn mê. Khăn mặt bịt miệng cô có tẩm ete có tác dụng gây mê.

Chiếc minibus chạy ra thành phố, biến mất trong bóng đêm.

Cùng lúc đó, tại nhà họ Lục, Lục Đồng Quân và Vạn Hoài Bắc đang chơi cờ trong thư phòng, thấy sắp thua, Vạn Hoài Bắc giở quẻ phân tán sự chú ý của Lục Đồng Quân.

“Lão đại, anh với cô Tô tiến triển sao rồi?”

Lục Đồng Quân cầm quân trắng trong tay, bình tĩnh hạ xuống bàn cờ: “Cũng không tệ lắm.”

“Lão đại, cô Tô vốn kiên cường, anh cưới nhiều đời vợ như thế, chỉ có mình cô ấy dám bỏ trốn, nếu để cô ấy biết thân phận thật sự của anh thì e là khó xong việc lắm.” Vạn Hoài Bắc đương nhiên biết Lục Đồng Quân lừa gạt Tô Lan Huyên là vì sợ Tô Lan Huyên sẽ bị đám người nhà họ Lục hãm hại. Chung quy người cầm quyền nhà họ Lục không thể bị bắt chẹt.

“Tôi đều có chừng mực.” Lục Đồng Quân khẽ cau mày, lại hạ một quân cờ: “Cậu thua.”

Vạn Hoài Bắc nhìn bàn cờ, quả nhiên mình đã thua.

“Lão đại, anh không thể nhẹ tay tha cho em được hả?” Vạn Hoài Bắc bất đắc dĩ cười khổ.

“Ngày mai đưa bản gốc bức tranh của Viên Hạc Lâm tới đây.”

Vạn Hoài Bắc rất hối hận. Sao tự nhiên mình lại rảnh rỗi sinh nông nổi đi tìm lão đại chơi cờ? Hoàn toàn là tự ngược. Bức tranh sơn thủy của Viên Hạc Lâm, anh ta tốn không ít công sức mới kiếm được, còn chưa ủ ấm thì đã thua cuộc cho người ta rồi.

“Có chơi có chịu.” Vạn Hoài Bắc tò mò hỏi: “Lão đại, bình thường em có thấy anh hứng thú với tranh sơn thủy đâu?”

“Tặng cho Lan Huyên.”

Vạn Hoài Bắc lại bị bạo kích. Có cần thiết ngược đãi FA như thế không? Đêm khuya ăn cơm chó thật thơm.

“Lão đại, muốn chơi ván nữa không?” Vạn Hoài Bắc dọn bàn cờ, vẫn không cam lòng.

Lục Đồng Quân xem đồng hồ, đã sắp tới 11 giờ, không biết Tô Lan Huyên đã ngủ chưa. Không hiểu sao Lục Đồng Quân lại cảm thấy hoảng hốt, lấy di động gọi điện thoại cho Tô Lan Huyên. Điện thoại vẫn gọi được, nhưng không ai nghe máy. Lục Đồng Quân cau mày.

“Lão đại, đã khuya thế này, chắc chắn cô Tô ngủ rồi.” Vạn Hoài Bắc nói: “Không chừng không nghe thấy tiếng chuông.”

Lục Đồng Quân vẫn tiếp tục gọi lại lần nữa, lần này trực tiếp tắt máy. Anh lập tức bật dậy: “Tô Lan Huyên đã xảy ra chuyện.”

“Sao vậy lão đại?” Vạn Hoài Bắc khó hiểu.

“Di động bị tắt máy.”

Nếu Tô Lan Huyên chưa ngủ thì chắc chắn sẽ nghe máy, còn nếu ngủ thì sao di động lại bị tắt máy? Lục Đồng Quân ngửi thấy mùi nguy hiểm, lập tức gọi điện thoại: “Hạ Đình, điều tra tung tích của Tô Lan Huyên trong phòng năm phút.”

Vạn Hoài Bắc cả kinh, ngay cả Cẩm Y Vệ cũng bị huy động, xem ra lần này là chuyện lớn rồi đây.

Chưa đầy năm phút sau, Hạ Đình đã phản hồi tin tức về Tô Lan Huyên. Lục Đồng Quân biết tin Tô Lan Huyên bị bắt cóc ở gần bệnh viện thì lệ khí bùng nổ. Vạn Hoài Bắc cũng nghe thấy nội dung nói chuyện, phỏng đoán: “Lão đại, chẳng lẽ là đám người nhà họ Lục bắt cóc cô Tô để đe dọa anh?”

“Ai dám làm tổn thương một cọng tóc của cô ấy? Chán sống!”

Lục Đồng Quân vội vã đi ra ngoài. Vạn Hoài Bắc không khỏi sửng sốt: “Lão đại rung động thật rồi.”

Đã lâu lắm rồi anh ta không thấy lão đại nổi giận. Vạn Hoài Bắc âm thầm cầu nguyện, đừng là đám người nhà họ Lục kia, không thì với tính cách của lão đại chắc chắn sẽ trở mặt, vậy thì kế hoạch trước đó đều thành công dã tràng.

Bờ biển ngoại ô, một chiếc minibus dừng lại trên đường quốc lộ vắng người. Đúng là chiếc xe đã bắt cóc Tô Lan Huyên.

Hai người lôi Tô Lan Huyên xuống xe. Gió biển phả vào mặt khiến Tô Lan Huyên tỉnh lại. Hai tay cô đã bị trói, không thể giãy thoát.

“Các anh là ai? Buông tôi ra!” Tô Lan Huyên sợ hãi giãy dụa.

Hai người đàn ông bắt cóc cô một cao một béo, bịt vải đen che mặt, không thấy rõ gương mặt. Tô Lan Huyên suy nghĩ lại gần đây mình chỉ đắc tội cậu Lý nhỏ cùng mẹ con Tần Huệ Mẫn. Chẳng lẽ là Tần Huệ Mẫn ra tay với mình?

“Chúng tôi chỉ nghe lệnh làm việc thôi. Có người trả tiền mua cái mạng của cô, xuống âm tào địa phủ cũng đừng trách hai anh em tôi.” Người vóc dáng cao lạnh lùng nói.

“Nghe lệnh ai? Có phải là Tần Huệ Mẫn không? Bà ta cho các anh bao nhiêu tiền? Tôi trả gấp đôi, chỉ cần các anh thả tôi!” Tô Lan Huyên muốn giữ mạng sống nên không cần biết mình có trả nổi hay không.

“Ba tỷ, cô trả được không?” Người cao cười lạnh.

“Có, tôi có! Các anh không tin thì tôi có thể dẫn các anh đi lấy tiền.” Tô Lan Huyên lừa gạt, muốn tìm thời cơ bỏ trốn.

Gió trên bờ biển rất mạnh, thổi bay tóc Tô Lan Huyên, quấn quanh gương mặt, lại cho người ta vẻ đẹp nhẹ nhàng khó có thể miêu tả thành lời. Tên mập thấy nhan sắc của Tô Lan Huyên thì nhất thời nảy sinh ý đồ xấu, kéo áo tên cao: “Đại ca, con nhóc này xinh quá, cứ thế giết nó thì hơi tiếc, chi bằng chúng ta chơi đùa trước rồi giết cũng không muộn.”

Nghe vậy, Tô Lan Huyên hoảng hốt, sợ hãi lùi về sau, nhưng tay cô bị tên cao kéo lại nên không trốn được.

“Đừng sinh sự.” Tên cao liếc nhìn tên mập: “Mau ném cô ta xuống biển đi. Xong vụ này chúng ta có thể ra nước ngoài, lỡ có sơ suất gì thì tao với mày đều xong đời.”

Từ trong lời nói của tên cao, Tô Lan Huyên nhận ra hai người này đều là những kẻ liều mạng. Nhìn dung nhan của Tô Lan Huyên, tên mập lại ngứa ngáy, ánh mắt hèn hạ quan sát Tô Lan Huyên: “Đại ca, không cần vội vàng nhất thời, chỉ một lát thôi, em sẽ xong việc thật nhanh.”

Nói rồi, tên mập ôm chầm Tô Lan Huyên: “Người đẹp, hầu hạ anh chu đáo thì lát nữa em sẽ được chết thống khoái một chút.”

“Á! Buông tôi ra! Buông tôi ra!” Tô Lan Huyên sợ hãi vô cùng, dưới tình thế cấp bách cắn lên vai tên mập. Tên mập lại không sợ đau, đè Tô Lan Huyên trong xe.

Tên cao bất đắc dĩ nói: “Làm nhanh lên.” Nói rồi, tên cao đi sang một bên hút thuốc.

“Người đẹp, cho anh hôn một cái.” Tên mập chu môi lại gần.

“Cút đi!” Tô Lan Huyên hoảng sợ, giơ chân đạp trúng hạ thể của tên mập.

“Á!” Tiếng hét như lợn bị chọc tiết vang vọng trong bóng đêm. Tên mập đau đớn ngồi trên mặt đất, Tô Lan Huyên thừa cơ chạy xuống xe. Tên cao phát hiện không đúng, ném tàn thuốc đuổi theo: “Đứng lại! Đứng lại đó cho tôi!”

Tên mập cũng đã bớt đau, vội vàng đuổi theo.

Tô Lan Huyên ra sức chạy. Cô biết một khi mình rơi vào tay hai anh em này thì chỉ còn đường chết, cũng biết chạy dọc theo đường quốc lộ thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt, thế nên cô chạy ra bờ biển, nhìn sóng biển dập dờn dưới vách núi, cô theo bản năng dừng bước.

Tô Lan Huyên quay đầu lại, thấy có ánh đèn xe trên đường quốc lộ, có người tới. Nhưng cô biết mình không còn cơ hội cầu cứu, bởi vì hai anh em kia đã đuổi theo.

Tên cao âm ngoan nói: “Cô tự nhảy xuống hay chờ chúng tôi ném cô xuống?”

“Lưới trời tuy thưa, nhưng các anh sẽ bị trừng phạt!”

Nói rồi, Tô Lan Huyên thả người nhảy xuống. Lúc nãy Tô Lan Huyên cố ý chọn nơi nước sâu, chứ nếu rơi trúng đá ngầm thì thật sự chỉ còn đường chết.

Tô Lan Huyên biết bơi, nhưng tay cô bị trói, lại thêm lúc rơi xuống nước chân bị rút gân, chỉ giãy dụa mấy cái rồi bắt đầu chìm xuống.

Mình thật sự sẽ chết kiểu này sao?

“Tô Lan Huyên!”

Trong lúc hoảng hốt, hình như Tô Lan Huyên nghe thấy giọng Lục Đồng Quân.

Lục Đồng Quân, anh đang gọi em sao?"