Lão Đại Phải Lòng Thỏ Con

Chương 34: 34: Đừng Bao Giờ Chọc Tức Anh




Vân Linh đi đến bệnh viện thăm Thiên Phong cô còn mua một ích trái cây mang đến cho anh ta, Vân Linh mở cửa đi vào nhìn thấy cô Thiên Phong liền mỉm cười.



" Tôi còn tưởng em không đến.



"

Vân Linh cười nhẹ đặt giỏ trái cây lên bàn rồi đi đến nói.



" Sao lại không đến chẳng phải anh đã cứu tôi một mạng hay sao, thấy thế nào rồi còn đau nhiều không.



"

Thiên Phong lắc đầu nói.



" Có em đến thăm tôi thấy trong người khoẻ hẳn.



"

Vân Linh bỗng chốc trùng xuống cô lo lắng nói.



" Không biết họ ám sát tôi vì mục đích gì, từ trước đến nay tôi chưa gây thù với ai cả.



"



Thiên Phong thở dài nói.



" Nhưng người bên cạnh em là Lão Đại, trên thương trường anh ta có không biết bao nhiêu là kẻ thù người phụ nữ bên cạnh mình còn không bảo vệ được thì không đáng mặt đàn ông.



"

Gương mặt của Vân Linh chứa đầy nổi buồn phiền cô lại nghĩ đến cảnh hai người họ hôn nhau càng khiến cô không thể nào chịu được, Thiên Phong nhìn vào sắc mặt của Vân Linh khoé miệng bỗng chốc cong lê, Vân Linh quay mặt lại nhìn thì anh ta lại trở về trạng thái bình thường.





Gia Ngộ đang cho người ráo riết điều tra sự việc hôm qua nhưng hai tên đuổi theo truy sát Vân Linh đã bị tiêu diệt không còn một chút manh mối nào cả, Gia Ngộ cảm thấy có chuyện gì đó vô cùng bất thường, với giác quan nhạy bén hắn đã đoán được có người đang muốn hãm hại mình, nhưng tạm thời chẳng có manh mối nên không thể kết tội một cách vô lý được sẽ làm kinh động đến cái băng đảng khác.



Những ngày này Vân Linh thường xuyên đến thăm Thiên Phong hai người đã trở thành bạn anh ta còn dạy cô cách bắn súng, Vân Linh vô cùng thích thú với bộ môn này, Thiên Phong tận tình chỉ dẫn cho cô, chỉ mới học như cô có thể nhắm bắn rất tốt, tâm trạng của cô cũng đã dần dần ổn định trở lại cũng một phần là do Gia Ngộ đã đi sang Italy để xử lý công việc, Nguyệt Lam sau việc đó cũng đã biến mất không ai biết cô ấy đã đi đâu.



Tuy hắn không xen vào chuyện riêng của Vân Linh nhưng vẫn cho người theo dõi và báo cáo lại tình hình, Gia Ngộ nhìn những bức ảnh trên bài gương mặt điềm tĩnh đến lạ thường, hắn lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng để hút những lúc yên tĩnh như thế trong hắn vô cùng đáng sợ.



Sau một ngày đi chơi Vân Linh được Thiên Phong đưa về nhà, tình cờ lúc đó chiếc xe của Gia Ngộ cũng vừa về đến cổng hai chiếc xe đối đầu với nhau, Vân Linh ngồi ở ghế phụ nhìn về phía xe của Gia Ngộ ánh mắt của cô vô cùng lạnh lùng, Gia Ngộ mở cửa bước xuống xe đi đến mở cửa kéo Vân Linh ra ngoài, hắn không quên khẳng định chủ quyền.



" Cám ơn anh đã có lòng tốt đưa vợ tôi về.



"

Gia Ngộ nhìn Thiên Phong bằng ánh mắt đầy sát khí, Vân Linh vùng vẫy khỏi tay của Gia Ngộ đi vào nhà, Thiên Phong cũng lái xe rời đi.



Gia Ngộ thở ra một hơi hắn đã quá mệt mỏi với bản tính ngang bướng của Vân Linh cô luôn cho rằng là mình đúng không cho hắn giải thích dù chỉ là một lời.



Bỗng nhiên Gia Ngộ bước nhanh về phía Vân Linh hắn đưa tay bế cô lên rồi đi nhanh vào trong nhà, Vân Linh ra sức chửi mắng đánh vào lòng ngực của Gia Ngộ.



" Này anh đang làm gì vậy mau buông tôi ra.



"

Gia Ngộ bế cô lên phòng hắn vô cùng bất mãn với hành động lúc nãy của Vân Linh, cô đang cố giãy dụa để thoát khỏi Gia Ngộ, nhưng hắn lại ép chặt cô vào tường trên gương mặt của Gia Ngộ là một màu đen u ám giọng nói chứa nhiều sắc khí.



" Tôi yêu thương nuông chiều em không phải để em đi cùng người đàn ông khác, tôi đã nói từ lúc đầu là tên đó rất nguy hiểm sao em cứ dây dưa với hắn ta, có phải muốn chọc tức tôi không.



"


Vân Linh liếc nhìn Gia Ngộ cô không muốn thua thế.



" Tôi thích như thế đấy anh định giở bản tính hung bạo của mình ra có phải không, lúc trước tôi biết anh là một tên mafia thì tôi đã không ở bên cạnh anh, để chứng kiến cảnh anh giết người gương mặt máu lạnh của anh, cả việc qua lại với người phụ nữ khác sau lưng tôi, anh nói chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi có phải không vậy thì bây giờ ly hôn đi tôi không muốn sống chung với một người lúc nào trên tay cũng nhuộm máu của người khác đừng lấy lý do là chồng của tôi để kiểm soát cuộc sống riêng của tôi, tôi muốn đi khỏi đây.



"



Gia Ngộ đấm mạnh tay vào tường đến nổi máu chảy ra từ những khớp ngón tay, Vân Linh thở mạnh nước mắt cô bất giác rơi xuống, Gia Ngộ cúi người xuống sát vào mặt của Vân Linh cô cảm nhận được hơi thở của hắn.



" Em đã bao giờ cho tôi cơ hội giải thích chưa? "

Vân Linh không nói gì cô quay mặt sang nơi khác kìm nén cảm xúc, Gia Ngộ bóp mạnh vào hai má của Vân Linh buộc cô phải quay lại đối diện với mình quát lớn.



" Sao không trả lời.



"

Vân Linh giật mình cô cố né tránh Gia Ngộ, nhưng lưng cô đang áp vào tường không còn đường nào để lùi bước được nữa giọng nói có phần run rẩy.



" Anh.



.



định ức hiếp tôi có phải không.



"

Thái độ của Gia Ngộ trùng xuống trong đôi mắt của hắn là sự mệt mỏi công việc ở tổ chức đã khiến hắn đau đầu bây giờ còn phải chịu sự lạnh nhạt của Vân Linh, Gia Ngộ đưa bàn tay đang bị thương của mình sờ lên mặt của Vân Linh vô cùng dịu dàng.



" Hôn anh đi.




"

Vân Linh hơi đơ người lại với lời đề nghị của hắn cô cứ đứng yên bất động như có ai đó xịt keo vào người, Gia Ngộ càng ép sát vào người Vân Linh giọng nói có phần đe doạ.



" Anh không muốn lập lại.





"

Bỗng nhiên hắn lớn tiếng.



" Nhanh lên.



"

Khiến cho Vân Linh giật mình cô run rẩy từ từ tiến đến đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ, Gia Ngộ vẫn không hài lòng với thái độ của Vân Linh.



" Từ nay đừng nhắc đến hay từ ly hôn, nếu không anh sẽ bắn vở đầu tên đó có biết không hả.



"

Nói rồi hắn cúi người hôn Vân Linh đầy ngấu nghiến như đang trừng phạt cô, Vân Linh đưa tay đẩy Gia Ngộ ra nhưng hắn càng siết cô chặt hơn, nụ hôn kéo dài vô tận đến khi hắn buông tha cho cô thì đôi môi đã sưng tấy, Vân Linh thở hỗn hển đôi mắt đã ướt đẫm, Gia Ngộ đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt cho cô rồi hôn nhẹ lên trán Vân Linh.



" Đừng bao giờ chọc tức anh.



"

Nói rồi Gia Ngộ rời khỏi phòng trên tường vẫn còn những vệt máu của hắn, Vân Linh vẫn còn sợ hãy cô ngồi bệt xuống sàn nhà, cô không thể nào tin được hắn lại đối xử với cô như thế.



.