Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 169: Phiên ngoại




Sau tiết Cốc Vũ, hoa sen bắt đầu nở, hoa lựu đâm bông.

Trên nền phố dài trải đá, sau cơn mưa, phiến đá ướt sũng.

Tiết trời âm u, cửa hàng hai bên đường san sát nối tiếp nhau, những đồ trang trí đủ kiểu khác nhau bay phấp phới trong gió. Tiếng cò kè mặc cả vọng ra từ trong cánh cửa mở rộng của cửa hàng.

Rất nhiều cửa tiệm bên đường đều đặt bếp lò trước cửa, trên bếp lò là một chiếc nồi sắt lớn, nước trong nồi sôi sùng sục, từng xâu từng xâu bánh chưng gói bằng lá tre nằm ngập trong nồi nước, nấu một thời gian dài, lá tre xanh mướt. Bên cạnh nồi to là mấy chiếc khay đan bằng trúc, trên đó là từng núi trứng vịt muối màu xanh nhạt, sơn trà chín đỏ ánh vàng, dương mai đỏ thắm, mận chín, đào trên núi hồng hồng xanh xanh, dưa hấu, dưa lê... ngoài ra còn có cả bánh đậu xanh mà nhà nào cũng chuẩn bị vào đợt này.

Trong không khí ngập tràn mùi hương thơm ngọt nồng nàn.

Mấy đứa trẻ đi giày đầu hổ, đeo bội hoàn, túi thơm hình ngũ độc cười đùa chạy qua, mấy người phụ nữ trẻ tuổi tức giận chống nạnh chạy theo mắng mỏ chúng, những người phụ nữ này cũng mặc quần áo đẹp đẽ, cài trâm và lá ngải thảo mềm mãi trên mái tóc.

Hoắc Minh Cẩm dùng ngọc quan vấn tóc, mặc một chiếc áo gấm bó tay màu xanh đuôi yến, cưỡi ngựa đi qua phố dài.

Những người phụ nữ nhìn thấy chàng cũng không hề vội vàng lảng tránh, thoải mái quan sát chàng một lúc, quay sang người bên cạnh cười trộm, khen chàng tướng mạo đường đường.

"Nhị gia, phong tục ở Tương Thành quả là khác những nơi khác."

Tùy tùng cảm thán một câu.

Dọc đường đi, tùy tùng nhìn thấy đường phố rộng rãi sạch sẽ, cửa hàng san sát, phố xá đông đúc, người đông như nước, quán trà, quán rượu, tiệm đồ bạc, tiệm điểm tâm, tiệm đồ biển, tiệm giày, tiệm tơ lụa, tiệm may, tiệm len sợi... cần cái gì có cái đó. Ở đây người ta có thể mua được đủ loại hàng hòa từ khắp trời nam biển bắc.

Ngoài ra còn có thổ sản và chim quý từ nước Trảo Oa, dương đường, lương liệu từ Lữ Tống, quạt từ, đồ sơn mài từ Nhật Bản... thậm chí còn có bán cả hàng Phật Lang Cơ!

Lúc nãy, khi bọn họ rời thuyền, cảnh đông vui tấp nập ở bến thuyền lại càng làm cho tùy tùng được mở rộng tầm mắt, thuyền bè san sát, rộn rã đông đúc, thương nhân từ bắc chí nam tụ tập lại, phồn hoa sung túc.

Ai có thể ngờ được Tương Thành mà mấy năm trước còn bị người trong triều coi là chốn hoang vu nay đã trở thành một thành trấn lớn bậc nhất ở khu vực sông Hán Thủy cơ chứ?

Thương nhân Giang Nam đi đường thủy tới phủ Võ Xương rồi lại theo dòng Hán Giang để tới Tương Thành, một lượng hàng hóa lớn từ bắc chí nam được trung chuyển ở nơi này. Chỉ dựa vào những bến thuyền ở đây thôi, dân chúng Tương Thành đã có nguồn sống phong phú, không phải lo nghĩ tới kế sinh nhai.

Điều khiến tùy tùng có ấn tượng sâu sắc nhất chính là phong tục ở Tương Thành. Ở đây, phụ nữ cũng có thể ra mặt quản lý việc làm ăn, còn có học đường chuyên dạy học cho con gái.

Tùy tùng lải nhải, thao thao bất tuyệt, cảm khái mãi không thôi.

Hoắc Minh Cẩm thả nhẹ dây cương, mặt mày bình thản.

Tùy tùng lén liếc nhìn Nhị gia nhà mình một cái, hắn biết mình đang làm gì, tiếp tục tấm tắc khen ngợi.

Những người bên cạnh Nhị gia ai chẳng biết Nhị gia không thích được người khác nịnh bợ, chỉ có khen phu nhân hết lời trước mặt Nhị gia mới có thể khiến Nhị gia cảm thấy hứng thú.

Quả đúng là như thế, tùy tùng lải nhải hồi lâu, nói đến mức khô đắng cả miệng mới nhìn thấy khóe môi Nhị gia hơi nhếch lên một chút. Nhị gia cười rồi!

Tùy tùng cảm thấy như được cổ vũ nhiệt liệt, tiếp tục nhắc lại những lời ca tụng phu nhân của dân chúng mà hắn từng nghe được.

Hai chủ tớ chậm rãi bước vào khu phía đông thành.

Nha môn tuần phủ nằm ở khu phía đông này.

Trước nha môn, biển người tấp nập, chật kín như nêm. Hôm nay đúng vào Tết Đoan Ngọ, dân chúng trong vùng quải đòn gánh đi tới khu phía đông, tặng bánh chưng, trứng muối, hoa quả trên núi cho phủ đài đại nhân mà bọn họ kính yêu nhất. Tôi tớ không dám nhận, đứng trước tượng sư tử đá bên cạnh khuyên mọi người mang đồ về, đương nhiên dân chúng không chịu.

Hoắc Minh Cẩm đứng bên góc tường nhìn một lúc rồi quay đầu ngựa, đi vào phủ bằng cửa hông.

Kẻ hầu người hạ trong phủ đã nhận ra chàng từ xa, đi tới giúp chàng dắt ngựa, "Nhị gia, hôm nay đại nhân mở tiệc tiếp khách trong vườn."

Hoắc Minh Cẩm xoay người xuống ngựa, ừ một tiếng, nhét roi ngựa trong tay vào tay tùy tùng, bước qua ngạch cửa.

Tòa nhà bề thế, năm gian chín giá.

Nha môn phía trước là nơi làm việc của Phó Vân Anh, phía sau là nhà của bọn họ.

Hậu viện có sân vườn, ao hồ, lầu các nối tiếp nhau, hành lang gấp khúc, bố trí tinh xảo, hoa cỏ sum suê, cảnh trí tươi đẹp.

Lúc nhàn rỗi, Phó Vân Anh đã nhờ đồng liêu nhậm chức ở phủ Tô Châu tìm giúp mấy bản vẽ vườn, bảo người hầu trong phủ đối chiếu rồi đào hồ xếp núi giả, trồng cây trồng hoa, dẫn nước, khắc bia đá.

Sau khi vườn được xây xong, Triệu sư gia tới thăm thấy thích bèn lấy cớ bản thân mình mắc bệnh lâu năm, cần người chăm sóc, mặt dày mày dạn dọn vào ở luôn.

Vườn nhà tuần phủ Kinh Tương trở nên nổi tiếng vì cảnh trí nên thơ.

Bởi vậy không chỉ văn nhân mặc khách ở địa phương luôn ngưỡng mộ mà chỉ cần là nhân sĩ văn nhã, dù đến từ phía nam hay phía bắc, mỗi lần đi từ tới phủ Võ Xương đều sẽ tiện đường đi qua Tương Thành, tới dạo vườn nhà tuần phủ một lần.

Nhân cơ hội này Phó Vân Anh tổ chức hội văn, hội thơ, kết giao với văn nhân khắp nơi, từ đó lan truyền danh tiếng của Tương Thành.

Hiện giờ, cùng với phủ Võ Xương, Tương Thành đã trở thành một trong hai thành trấn lớn và phồn vinh nhất của Hồ Quảng.

Tạo vườn tốn tiền hơn xây sửa nhà cửa nhiều, chỉ riêng mấy thuyền đá Thái Hồ, đá Linh Bích được vận chuyển từ Giang Nam lên cũng đã mất tới cả ngàn lượng bạc.

Đêm đó, Phó Vân Anh ngồi trước đèn tính toán sổ sách, nhìn thấy mục tạo vườn, bản thân nàng cũng kinh hãi không nói nên lời, quay sang nhìn chàng cười, "Minh Cẩm ca, có phải ta tiêu xài hoang phí quá không?"

Dưới ánh đèn dầu mông lung, nàng chải tóc đuôi yến, mặc áo xanh nhạt, váy mã diện màu đỏ hải đường, tà váy tản ra như đóa hoa cuối xuân, nàng không cần phải để lông mày dày để che giấu thân phận nữ tử nữa, nàng tô son môi, bên tai đeo hoa tai đinh hương bằng ngọc, cười tươi như hoa.

Hoắc Minh Cẩm đi tới từ phía sau nàng, cúi đầu nhìn nàng ghi chép sổ sách từng mục một.

Nàng kiểm tra hết các khoản chi, từ lớn đến nhỏ.

Chàng chống hai tay lên bàn, nhìn nàng dùng những ngón tay dài mảnh khảnh cầm bút trúc, mực đen theo ngòi bút vạch lên giấy, tạo thành những hàng chữ thanh tú.

Cần phải mua bao nhiêu đồ gỗ, bàn vẽ, bàn đánh đàn, bàn bán nguyệt, mua bàn ghế hết bao nhiêu tiền, còn có cả những đồ dùng hằng ngày như hộp đựng đồ, hộp đựng thức ăn, bát đĩa, khay trà, hộp đựng đồ điểm tâm, lụa, sa, vải Hàng Châu, lụa Tô Châu, gấm vân cẩm, ninh cẩm, lộ lụa Sơn Tây, lụa tơ tằm Sơn Đông, âu lụa Phúc Kiến, ninh lụa Nam Kinh, mục nào cũng đều hết sức rõ ràng.

Nàng thường đọc sách ở phòng ngủ nên đặt một chiếc bàn nhỏ bên cảnh cửa sổ. Cửa sổ của phòng ngủ và thư phòng đều nhìn ra sân luyện võ. Bình thường, lúc đọc sách nàng sẽ mở cửa sổ để có thể nói chuyện với chàng lúc đang bắn tên trên sân luyện võ. Lúc chàng luyện quyền, ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy bóng nàng thấp thoáng bên cửa sổ đọc sách.

Trước hành lang dài có trồng mấy cây táo, cây hồng, đến mùa thu có thể hái táo và hồng để ăn. Dưới giàn hoa tường vi có một bàn đu dây, dây leo bám dọc theo dây đu, vừa đẹp lại vừa tao nhã.

Chàng là người phương bắc, thích ăn bột mì, nhà bếp có đầu bếp biết làm đồ ăn phương bắc, cách mấy ngày lại hấp bánh bao một lần. Nàng lớn lên ở phương nam, thích ăn cơm, măng ngâm, dưa muối, đậu phụ lên men, trứng muối, nên nhà bếp cũng chuẩn bị những đồ ăn kèm này để nàng ăn cơm cho ngon miệng.

Đó đều là những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Cảm giác năm tháng cứ trôi qua yên bình như thế, nàng ngồi trước đèn tính toán cho cuộc sống gia đình của bọn họ còn chàng thì đứng phía sau nàng, nghe nàng khe khẽ chuyện trò, thi thoảng đáp lại một hai tiếng, cúi người xuống là có thể hôn lên má nàng.

"Nương tử kiếm tiền còn giỏi hơn."

Chàng cúi đầu hôn lên tóc nàng, mỉm cười nói.

Phó Vân Anh cười, đưa tay trái lên, chạm vào mặt chàng, "Miệng thật ngọt, cửu ca vừa gửi mấy chiếc quạt xếp hình tranh sơn thủy hai mặt cho ta, thầy lấy mất một chiếc rồi, mấy chiếc còn lại ta giữ cho chàng cả."

Chàng khép tay lại, ôm lấy nàng, cười khẽ, "Ta cần quạt làm gì? Nàng dùng đi."

Nàng dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào người chàng một chút, "Từ từ, ta còn chưa viết xong..."

Chàng hôn lên cổ nàng, hơi thở nặng nề, vội vã gỡ chiếc bút trong tay nàng xuống, giữ chặt cổ tay nàng, bế nàng lên, đặt nàng lên đầu gối mình.

...

Có tiếng cười sang sảng truyền lại theo làn gió làm Hoắc Minh Cẩm như bừng tỉnh.

Chàng bước lên bậc nghỉ chân, đối diện với tượng đá trước tường, ngẩng đầu nhìn những cụm hoa vươn ra ngoài bờ tường.

Khi nãy vừa hết mưa, nước mưa vẫn đọng lại những đóa hoa màu hồng phấn, chưa kịp khô.

Phía sau tường có người hỏi: "Phủ đài đại nhân thấy thế nào ạ?"

Sau đó giọng nàng vang lên, trong trẻo bình tĩnh, "Không hổ là học sinh của Uông các lão, rất có tài."

Mọi người đua nhau ca ngợi.

Hoắc Minh Cẩm đi mấy bước về phía trước, cửa viện mở rộng, hành lang dài bên trong che bóng, bóng hoa, bóng nước, bóng người, hắt lên bức màn trúc mới cuốn lên một nửa.

Phó Vân Anh đội khăn phúc, mặc một bộ áo bào cổ chéo màu nguyệt bạch, đeo thắt lưng mỏng, tay cầm quạt xếp đứng trước hành lang.

Mấy người tùy tùng ăn mặc kiểu văn sĩ đi theo sau nàng.

Một đám sĩ tử mặc áo bào cổ tròn trông rất thư sinh đang túm năm tụm ba xung quanh nàng, người đứng, người dựa, người ngồi, người nằm trông nhàn nhã biếng nhác.

Triệu sư gia dẫn cùng mấy vị lão tiên sinh khác ngồi trên tấm thảm trải dưới gốc sơn tra trong vườn, mấy tiểu đồng quỳ gối bên cạnh nấu trà.

Trước hành lang đặt một chiếc bàn dài, trên bàn có một lư hương, khói bay lượn lờ.

Bọn họ đang làm thơ, nếu hết hương mà còn chưa làm ra thì phải chịu phạt.

Một sĩ tử trong số đó làm được một bài, xin Phó Vân Anh bình luận.

Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía nàng.

Nàng đọc bài thơ, khen một câu.

Mọi người xôn xao, sĩ tử vừa làm thơ kích động đến mức mặt đỏ bừng lên.

Sĩ tử ở Hồ Quảng hiện giờ ai cũng biết nếu có thể được phủ đài đại nhân ở Kinh Tương khen ngợi thì dù thi không đỗ, chỉ cần có tài năng thực sự thì cũng có thể có tiền đồ rực rỡ. Phủ đài đại nhân thường tổ chức những hội văn như vậy trong vườn, học sinh khắp nơi gần như tranh nhau vỡ đầu vì một tấm thiệp mời.

Hoắc Minh Cẩm đứng bên tường nhìn một lúc rồi xoay người đi về viện phía đông.

Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, Kiều Gia nhìn thấy chàng bèn bước tới, "Nhị gia, đại nhân không biết hôm nay ngài về, ngài có muốn báo cho đại nhân một tiếng không ạ?"

Hoắc Minh Cẩm lắc đầu, "Không cần, chờ nàng xong việc thì nói sau."

Chàng trở về phòng, thay bộ quần áo đã ướt đẫm nước mưa, rồi dùng nước thơm tắm gội.

Người hầu bưng đồ ăn vào phòng, hôm nay có tiệc ngoài vườn nên trong bếp vẫn luôn có đồ ăn nóng, còn có cả bánh chưng.

Chàng đi suốt một đêm, chưa ăn uống gì, ăn tạm một bát mì xào hành rồi về phòng ngủ.

Trời nóng, mấy tấm bình phong quanh giường Bạt Bộ đều được dỡ xuống, trên giường trải chiếu, hai chiếc gối bằng nan trúc đặt chỉnh tề cạnh nhau.

Nàng chê gối sứ quá cứng, sau khi vào hạ vẫn dùng gối mềm, ban đêm đi ngủ thường mướt mải mồ hôi. Chàng chủ động sai người làm mấy chiếc gối mềm bằng nan trúc, nàng rất thích, hiện giờ đến đêm nào cũng dùng gối nan trúc.

Chàng ôm chiếc gối nan trúc, trên gối vẫn còn hương hoa nhài nhàn nhạt. Mùa hè, nàng thích dùng phấn hoa nhài thoa lên mặt, đến mùa đông chuyển sang dùng phấn hoa ngọc trâm, mùa xuân da mềm, chỉ dùng cao dưỡng.

Lần này chàng ra ngoài bốn năm ngày, trước khi đi còn cãi cọ một trận nho nhỏ với nàng.

Lúc nàng tức giận cũng rất an tĩnh, nói thẳng với chàng: "Minh Cẩm ca, ta giận rồi đấy."

Sau đó nàng vẫn tiếp tục ở bên chàng, cùng ăn cơm, cùng đi ngủ, hôm sau vẫn dậy sớm sửa soạn hành lý cho chàng, tiễn chàng ra tận cửa, nhắc chàng ở bên ngoài nhớ chú ý an toàn.

Nhìn nàng cần thận dặn dò mình như thế, chàng nào nỡ đi, ôm nàng dụi dụi, "Còn giận ta à?"

Nàng gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Chàng cười đội mũ rộng vành lên, "Đừng tức giận, được không?"

"Không được."

Phó Vân Anh nói dứt khoát, ngẩng đầu giúp chàng buộc dây mũ, kiễng chân hôn lên môi chàng.

Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, chàng gấp gáp quay về ăn bánh chưng với nàng, hẳn là nàng sẽ nguôi giận đúng không?

Hoắc Minh Cẩm nhớ lại điệu bộ nghiêm nghị, không muốn để ý đến chàng nhưng lại không thể nào không quan tâm của nàng lúc tức giận, mỉm cười chìm vào giấc ngủ.

Lúc chàng tỉnh lại đã là chạng vạng, ánh hoàng hôn chiếu qua song cửa sổ hắt vào trong phòng, sàn nhà loang loáng bóng nắng.

Chàng mở to mắt, có mùi hương thoang thoảng bay tới chóp mũi.

Không biết Phó Vân Anh đã trở về từ bao giờ, vẫn mặc bộ quần áo khi nãy lúc ở trong sân, khăn phúc trên đầu đã được gỡ xuống, chỉ dùng khăn lưới, gối đầu bên hông chàng, nghiêng người, nhắm mắt ngủ yên.

Thảo nào lúc đang ngủ chàng bỗng cảm thấy trên người nằng nặng, hóa ra là nàng đè lên người chàng.

Hắc Minh Cẩm mỉm cười, đặt tay lên chiếc gối sau gáy, chăm chú nhìn nàng ngủ.

Nàng nghiêng người, ngủ một cách rất an tâm, tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Cảm thấy nàng cứ ngủ thế này chắc chắn cổ sẽ mỏi, Hoắc Minh Cẩm giật giật, muốn để nàng nằm ngủ cho thoải mái một chút.

Nhưng chàng vừa động đậy, nàng cũng động đậy theo, miệng thì thào lẩm bẩm, đôi tay nắm chặt chiếc gối bằng nan trúc trong ngực chàng.

Hoắc Minh Cẩm sững sờ một lát rồi thở dài.

Nàng thích gối nan trúc nhưng chàng lại ôm mất gối, đại khái là sợ kéo gối ra sẽ đánh thức chàng, nàng quyết định ngủ luôn trên người chàng... gối đầu lên gối...

Cứ tưởng là bởi nàng quá nhớ chàng nên mới nhân lúc chàng ngủ sau ôm trộm chàng.

Không ngờ nàng còn nhớ cái gối của nàng hơn!

Hoắc Minh Cẩm dùng một tay đỡ nàng, tay còn lại nhẹ nhàng rút gối ra.

Chiếc gối vừa bị di chuyển, nàng lập tức di chuyển theo, y như một con mèo con chưa mở mắt, dịch người về phía chiếc gối.

Chàng rút gối ra, vứt sang một bên.

Nàng đi theo chiếc gối, chui tọt vào lòng chàng, bị chàng ôm vào ngực.

Chàng thấy đôi môi mềm mại xinh đẹp của nàng đang hướng về phía mình, bàn tay dài rộng giữ lấu gáy nàng, làm nụ hôn sâu thêm.

Ầm ĩ như thế đương nhiên nàng bị đánh thức, mở mắt ra nhìn chàng.

Chàng mỉm cười nhìn lại.

Đang ngủ say mà còn bị đánh thức, đôi mắt nàng lóng lánh ánh nước, có vẻ hơi bực bội nhưng lại không muốn tức giận với chàng, nàng áp tay lên mặt chàng, cúi đầu hôn lên ấn đường, đôi mắt, thái dương, chóp mũi và miệng chàng.

"Được rồi, ta muốn ngủ, không được chọc ta nữa."

Nói dứt lời, nàng lại đẩy mặt chàng ra, tìm thấy chiếc gối đã bị chàng vứt sang một bên, vui vẻ dụi dụi, cuối cùng cũng có thể thoải mái nằm thẳng ra ngủ.

Chàng thấy vậy càng muốn trêu chọc nàng, dùng râu cọ lên mặt nàng.

Nàng lườm chàng, ôm lấy chàng, có vẻ chẳng biết phải làm sao với chàng nữa, "Minh Cẩm ca ca, ta mệt lắm."

Bình thường chẳng mấy khi nàng dùng loại giọng điệu làm nũng này để nói chuyện. Nghe thấy vậy, cả người chàng mềm ra, căn bản không làm gì được, lập tức buông nàng ra, hôn lên ấn đường nàng, "Được rồi, không chọc nàng nữa, ngủ đi."

Chàng nhìn nàng chìm vào mộng đẹp rồi bản thân chàng cũng nhắm mắt lại.

Lúc tỉnh lại lần nữa, trời đã tối.

Phòng đã lên đèn, bên người chẳng có ai. Nàng dậy sớm hơn chàng, đang ngồi trước bàn đọc thư, ánh nến hắt sườn mặt nàng.

Chàng ngồi dậy, rửa tay rửa mặt rồi đi tới cạnh nàng.

Phó Vân Anh cười nói: "Cửu ca sắp thành thân, năm nay về kinh báo cáo công việc, vừa lúc làm tiệc cưới cho huynh ấy."

Việc hôn nhân của Phó Vân Khải là do vợ của Tô Đồng, Triệu Thúc Uyển xem mặt giúp, cô gái kia xuất thân từ thư hương thế gia, cha và anh đều là tiến sĩ, lớn hơn Phó Vân Khải một tuổi. Nghe nói thiên kim Trần gia vui vẻ hoạt bát, không thích gò ép, không muốn gả vào nhà quan lại, dân chúng bình thường thì lại không xứng với nàng ấy, nên lỡ mất mấy năm.

Phó tứ lão gia và Phó Vân Chương đã hỏi ý kiến Phó Vân Khải, rồi đồng ý việc hôn nhân này, hai nhà đã ước định, chờ cuối năm Phó Vân Anh về kinh sẽ làm lễ cưới.

Phó Vân Khải hơi yếu đuối, cưới người vợ lớn hơn hắn một tuổi mới có thể quản lý được hắn.

Anh vợ sắp lấy vợ, Hoắc Minh Cẩm đương nhiên phải quan tâm, chàng hỏi: "Ta tặng gì thì thích hợp nhỉ? Nàng nhớ nhắc ta không ta lại quên."

Phó Vân Anh gập thư lại, ngẩng đầu nhìn chàng.

"Không quên đâu... Chúng ta cùng tặng."

Tặng quà dưới danh nghĩa vợ chồng, của chàng là của nàng, của nàng cũng là của chàng.

Giọng Hoắc Minh Cẩm trầm trầm, chàng mỉm cười nói: "Còn phải ngầm tặng thêm một bao lì xì, đấy là anh nàng."

Lúc hai người đang nói chuyện, người hầu bưng bánh chưng vào phòng.

Ăn bánh chưng muộn thế này hơi khó tiêu hóa, nhưng dù sao cũng là mùa nào thức nấy.

Hai người ngồi xuống bên bàn, Hoắc Minh Cẩm bóc một cái bánh chưng để vào bát Phó Vân Anh, nhìn nàng ăn.

Cuối cùng bánh chưng toàn do chàng bóc.

Sau khi ăn bữa đêm, lá bánh chưng dính trên tay chàng, phải dùng nước ấm mới rửa sạch được cái cảm giác dính dính đó.

Phó Vân Anh nắm tay chàng, múc nước ấm rót lên tay chàng.

Lòng bàn tay chàng có một lớp chai thật dày, từ lòng bàn tay đến hổ khẩu (phần giữa ngón cái và ngón trỏ) đều cứng.

Lúc rửa tay chàng vẫn không chịu để yên, dùng ngón tay ngoắc vào tay nàng, cọ cọ, mắt nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt.

Nàng không ngẩng đầu, cầm một chiếc khăn lau khô từng ngón tay chàng.

Nàng xoay người, cầm chén rượu mà chàng mới uống khi nãy trên bàn lên, rót một chén đầy, cười với chàng.

Hoắc Minh Cẩm bước tới, đang định nhận chén rượu.

Phó Vân Anh giữ tay chàng lại. Trong ánh mắt đầy nghi hoặc của chàng, nàng đưa rượu lên môi, ngửa cổ.

Cổ cao trắng muốt mịn màng, dưới ánh nến, nàng đẹp tới mức hút hồn.

Chàng ngây người, nhìn nàng dùng chén rượu của chàng để uống rượu rồi đi tới trước mặt chàng, kiễng chân, vòng tay ôm cổ chàng.

Nàng mỉm cười nhìn chàng một lúc rồi mở hàm chàng ra, đưa ngụm rượu thơm ngọt kia vào miệng chàng.

Hoắc Minh Cẩm cứng người, sự ham muốn bị cái lườm lóng lánh ánh nước của nàng khơi dậy ban chiều lập tức lại sôi trào, vừa kịch liệt hôn lại nàng vừa bế ngang nàng lên, đưa tới bên giường Bạt Bộ, tùy tay vén màn lên, cúi người đè xuống.

Mãi đến sáng hôm sau, họ mới mở cửa để người hầu vào phòng dọn bát đũa trên bàn bán nguyệt.