"Được "
Phản ứng đột ngột khiến Kiều Độ và Kỷ Y Phàm đều sững sờ.
Kỷ Y Phàm gửi lời mời đến Bạch Thuật, nhưng vì sự khoe khoang và kiêu ngạo thiếu tế nhị, cô không ngờ Bạch Thuật sẽ thực sự đồng ý.
Nhanh chóng hồi phục, Kỷ Y Phàm vui vẻ cười nói: "Em còn có việc phải làm, không thể đi cùng chị gái."
"Không cần, đỡ phải đi chung ngứa mắt"
Ngón tay cầm lấy tờ rơi, Bạch Thuật nhìn xuống lướt qua, thậm chí còn không nhìn Kỷ Y Phàm,
mang theo ván trượt đi vào phòng trưng bày nghệ thuật.
Kỷ Y Phàm “.....”
Kiều Độ “....”
Những người như Bạch Thuật dường như tồn tại để xé bỏ lớp ngụy trang ngầm
.
"Đôi bên đối đáp nhau" Ai cũng biết rằng, chỉ cần vài câu khách sáo, cô ấy phải nói ra, chỉ sợ bạn hiểu lầm rằng cô ấy có lòng tốt với bạn.
Thật tuyệt.
"Y Phàm, cô ta đang đố kỵ và ghen tị với bạn, bạn không cần quá để ý đến cô ta." Kiều Độ cau mày, chỉ chán nản và khinh bỉ Bạch Thuật.
Cong môi, Kỷ Y Phàm nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, dù gì cô ấy cũng là chị gái của mình."
Khẽ khịt mũi, Kiều Độ cảm thấy có lỗi với cô, vì vậy anh than thở: "Cô ta âm mưu hại bạn khắp nơi, chỉ có bạn vẫn coi cô ta là chị gái.”
"Đừng nói về cô ấy" Kỷ Y Phàm cười và lắc đầu, bỏ chủ đề này sang một bên, sau đó quan tâm đến vấn đề "Thế còn, Giản Dĩ Nam có chắc chắn đến không?"
"Ừm. " Kiều Độ gật đầu "Tôi đã hỏi, cô ấy đang trên đường tới."
Kỷ Y Phàm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn chung, mục tiêu của Kỷ Y phàm không phải là Bạch Thuật,, mà là Giản Dĩ Nam.
Bạch Thuật quả thực đã có những thời khắc huy hoàng, nhưng giờ đây chỉ là một kẻ tầm thường, và tính cách kiêu ngạo và ác độc của cô chỉ là sự ngụy trang cho việc cô không muốn đối mặt với thực tế.
Kỷ Y Phàm không bao giờ coi trọng Bạch Thuật.
Giản Dĩ Nam thì khác.
Một thiên tài hào quang từ khi còn trẻ, một họa sĩ trẻ đã trở nên nổi tiếng, một họa sĩ vẽ tranh kinh dị nổi tiếng và một bác sĩ thiên tài nổi tiếng. Mới hai mươi tuổi, đã là ban giám khảo của Light Cup.
Bạch Thuật làm sao so được với anh ấy.
Nếu cô ta đặt mục tiêu vào Bạch Thuật, có thể nói là thiển cận.
"Y Phàm, bạn có vẻ quan tâm đến Giản Dĩ Nam." Kiều Độ vừa cầm hai tờ rơi, vừa hỏi một cách kỳ lạ "Cô ấy có quan trọng không? Anh phải tìm vài nhóm người để mời cô ấy đến."
Mím môi, Kỷ Y Phàm nhẹ nhàng nói: "Dù gì thì cũng là tiền bối, tôi muốn cô ấy chấp thuận."
"Vâỵ…... " Kiều Độ gật đầu và chợt nhớ ra "Nhắc mới nhớ, chỉ có hai sinh viên trong tòa nhà nghệ thuật của trường chúng ta tổ chức triển lãm cá nhân, một người là Giản Dĩ Nam, còn người kia là bạn rồi.. "
Kỷ Y Phàm cụp mắt xuống nửa chừng, che giấu sự tự mãn nơi đáy mắt.
Truyện được dịch bởi team Mộc Trà Lâu.
*
Tòa nhà nghệ thuật của trường đại học Ninh Xuyên là một tòa nhà mang tính bước ngoặt, một tòa nhà hình tròn, sáu tầng, phong cách Châu u, khi màn đêm buông xuống, đèn trong tòa nhà được thắp sáng lên, từng cái một, nhấp nháy liên tục trên quảng trường.
Triển lãm tranh của Kỷ Y Phàm được tổ chức ở tầng 1, bạn có thể nhìn thấy những bức tranh chính khi bước vào cửa. Ngoài ra còn có những bức tranh trên tường của hành lang tròn, có khi là loạt tác phẩm và có khi là một tác phẩm.
Nhìn thoáng qua, vẻ mặt của Bạch Thuật hiện lên vô vị.
Treo tai nghe trên tai, Bạch Thuật đi đi lại lại trong hành lang, thong thả đi lại, nhưng không có hứng thú, đi dạo xung quanh.
"Tiểu bằng hữu, đang nghe cái gì, gọi gì cũng không nghe thấy."
Một bàn tay đưa ra giật phăng chiếc tai nghe, giọng nam lười biếng quen thuộc truyền vào tai, Bạch Thuật dừng lại, quay đầu lại nhìn thấy Cố Dã đang đứng bên cạnh, trên môi nở nụ cười khẽ nhìn cô.
Bàn tay gầy và đẹp, các ngón tay nhỏ và dài, khung xương rõ ràng, các khớp xương rõ ràng.
Dưới cái nhìn của Bạch Thuật, anh lấy dây nghe điện thoại, nhét vào tai mình.
Nghe xong hai giây, đôi mắt hơi rũ xuống, nhướng mày nhìn cô, có chút kinh ngạc nói: "Học tiếng Đức?"
m thanh dừng lại, Bạch Thuật không có biểu cảm gì trên mặt "Nếu tay anh không cử động nó có bị gãy không?”
"Không. " Cố Dã trả lời rất nghiêm túc.
“.....”
Sau đó, Cố Dã mang tai nghe đeo trở lại cho cô, còn nói: "Nhưng nó khá thoải mái sau khi di chuyển."
"... " Bạch Thuật quyết định phớt lờ, bguowjc lại còn hỏi, "Anh đang làm gì ở đây?"
"Đi ngang qua, đến xem. "
“Ồ. " Bạch Thuật chế nhạo "Lãng phí thời gian."
Với một nụ cười rất nhẹ trong cổ họng, Cố Dã trêu chọc, "Có vẻ như cả hai chúng ta không có gu thẩm mỹ tốt cho lắm."
"... "
Bạch Thuật im lặng.
Tên súc sinh này thích giết địch một ngàn, tổn hại tám trăm.
"Đi thôi," Cố Dã tay cũng không nhàn rỗi, liền nhấc chiếc mũ của Bạch Thuật lên, trên tay đi loanh quanh hai lần, kéo theo giọng điệu “Anh trai cùng em đi dạo.”
"Không cần. "
Cô lạnh lùng từ chối, nhưng khi Cố Dã ở phía sau, cô cũng không nói gì cả.
*
Một chiếc ô tô đậu bên ngoài tòa nhà nghệ thuật.
Một người đàn ông và một người phụ nữ bước xuống.
Người đàn ông khoảng 26-27 tuổi, dung mạo khôi ngô, mặc một bộ âu phục, thần sắc phi thường, phong cách ưu tú thành đạt, rất bắt mắt trong khuôn viên toàn học sinh.
Chỉ là tâm tình có chút lạnh lùng.
Người phụ nữ trẻ hơn một chút, ngoài 20 tuổi, dung mạo xinh đẹp, nhưng lông mày lạnh lùng hơn, lông mày nhếch nhẹ chứng tỏ hiện tại cô ấy rất không vui.
"Coi như đi lướt qua sân khấu thôi" Người đàn ông hạ giọng, anh ta trầm xuống "Coi như cho bộ mặt mỹ thuật tạo hình chút mặt mũi.. "
\"Biết. \"
Giản Dĩ Nam đáp lại một cách lạnh lùng, nhưng giọng nói của cô ấy đầy cáu kỉnh.
Trầm mặc, nàng lại nói: "Khoa mỹ thuật tạo hình càng ngày càng có tiền đố, ai dám cho cô ta mở triển lãm?”."
"... "
Lần này, người đàn ông không nói gì.
Ngoài cửa, Kiều Độ nhìn thấy người khách, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng đi vào tìm Kỷ Y Phàm.
"Y Phàm, họ tới rồi"
Y Phàm đang nói chuyện phiếm với học sinh, nghe được lời nói của Kiều Độ liền cười xin lỗi với học sinh, sau đó nhìn về phía cửa, nhìn thấy hai người đi tới, khóe môi không khỏi nhếch lên.
Cô hỏi: "Người đàn ông đó là ai?"
"Tên anh ấy là Cố Ảnh, anh ấy là trợ lý manga của Giản Dĩ Nam." Kiều Độ nhanh chóng trả lời: "Tôi nghe nói rằng Giản Dĩ Nam đã mở một studio làm việc riêng sau khi cô ấy ra mắt công chúng. Cố Ảnh là trợ lý duy nhất của cô ấy . Người ta nói rằng anh ấy cũng là trợ lý huy chương vàng trong ngành. "
"Ồ. "
Cũng là trợ lý mà thôi, Kỷ Y Phàm không quan tâm.
"Đó không phải là Giản Dĩ Nam sao? Cố Ảnh cũng ở đó, ôi đẹp trai quá."
"Cô ấy cũng đến xem triển lãm tranh của Kỷ Y Phàm? Kỷ Y Phàm thật không đơn giản."
"Nữ nhân tài ba cùng chí hướng. Học sinh duy nhất tổ chức triển lãm cá nhân trong tòa nhà mỹ thuật, các ngươi không nên để ý một chút sao? Tuy nhiên, điều này cũng chứng tỏ rằng 'Kỷ Y Phàm lừa dối Light Cup' là sai sự thật. "
Một số học sinh xì xào.
Nụ cười của Kỷ Y Phàm trở nên rạng rỡ hơn.
Lúc này, Bạch Thuật và cố Dã đã vòng qua và quay trở lại cửa trước của Tòa nhà Mỹ thuật.
Sau khi Giản Dĩ Nam vào cửa, trước sự nhắc nhở của Cố Ảnh, cô ấy đi thẳng về phía Kỷ Y Phàm, nhưng đi được nửa đường, cô ấy thoáng thấy Bạch Thuật đột nhiên đi ra từ đầu bên kia, cô giật mình.
Vào khoảnh khắc tiếp theo, Giản Dĩ Nam chệch hướng và đi thẳng về phía Bạch Thuật..
"... "
Nụ cười trên mặt Kỷ Y Phàm đông cứng lại.
Về phần Cố Ảnh, người đang đi theo Giản Dĩ Nam, vô thức đi theo hướng của Giản Dĩ Nam, nhưng sau khi ngước mắt lên nhìn thấy Cố Dã đang đi cùng Bạch Thuật, nét mặt của anh có chút thay đổi.
0. 0