Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng

Chương 39: Cuộc chiến xảy ra [1]




Trong lúc đang trò chuyện thì A Tuấn lịch sự cúi đầu trước ông ta rồi thủ thỉ vào tai Lãnh Hàn Tử “Trình Tường xuất hiện rồi.”

Sau khi thông báo xong A Tuấn tự động lui sang chỗ khác tiếp khách thay hắn. Ông Diệp là người có kinh nghiệm nhiều năm nhìn vào liền biết được Lãnh Hàn Tử đang có việc cần giải quyết gấp. Ông ta không hỏi chỉ viện cớ nói sẽ sang bên kia gần bàn rượu chào hỏi chủ tịch Khởi một tiếng. Một cái cớ vừa thuận lợi cho hắn giải quyết việc riêng vừa không để cho kẻ nào khác nghi ngờ.

Trình Tường vừa xuất hiện trong bữa tiệc ai nấy cũng đều hướng mắt dõi theo. Ít nhiều những người có mặt ngày hôm nay điều biết rõ Lãnh Hàn Tử và Trình Tường trước đây có một vài xích mích. Chỉ là không ngờ được rằng Lãnh Hàn Tử sẽ mời hắn ta tới tham dự.

Vài giây có mặt Trình Tường lại trở thành trung tâm của sự chú ý. Hắn ta không để tâm đến những ánh mắt kia mà chỉ chú tâm tìm người phù hợp để hắn mời rượu.

“Chào ông, lâu quá rồi chúng ta không gặp.”

Người đầu tiên được chính tay Trình Tường mời rượu là ông Vu Thạch Giác - lão đại chuyên cung cấp vũ khí cho những bang không có đủ số lượng.

Gương mặt phúc hậu của Vu Thạch Giác bất giác biến sắc, trước lời chào hỏi đầy thân thiết của Trình Tường ông ta chỉ dám cười gượng một cái, lịch sự trả lời “Lâu quá không gặp cậu.”

“Haha, việc làm ăn của ông dạo này như thế nào? Kiếm được bộn tiền từ vụ đó rồi phải không?”

Bị Trình Tường nhắc đến một vụ làm ăn bất chính trước đây do hắn giới thiệu làm cho Vu Thạch Giác giật mình, sợ người thứ ba biết đến nên ráng lấp liếm để hắn không hỏi tới nữa “Nhờ ơn của Trình thiếu gia nên tôi mới có cơ hội tốt như vậy. Thật lòng là không biết nên cảm ơn cậu như nào. Hay là tôi mời cậu một ly trước coi như bày tỏ lời cảm ơn trước sự giúp đỡ của cậu.” - Vu Thạch Giác nâng ly rượu vang lên rồi uống cạn.

Trình Tường cười lớn, rất hài lòng vẻ cung kính của Vu Thạch Giác “Quen biết lâu năm ông cần gì khách sáo.” Ông ta vừa uống xong hắn cũng uống cạn ly rượu trong tay.

Mọi người xung quanh quan sát được hồi lâu cũng chẳng để tâm hắn nữa. Chủ bữa tiệc còn không quan tâm thì khách mời như bọn họ tốt nhất vẫn nên hoàn thành tốt vai trò làm khách mời của mình.

Rượu ngon, khách mời nói chuyện rôm rả khiến cho buổi tiệc trở nên thoải mái, từ đầu đến cuối đều đầy tiếng cười nói.

Lãnh Hàn Tử đã sai một người tiếp tân chú ý đến hành động của Trình Tường, chỉ cần hắn có chút khả nghi liền sẽ được thông báo tới.

Trình Tường là người nghiện rượu nặng suốt mấy năm nay. Tuy nãy giờ hắn uống khá nhiều nhưng lại có biểu hiện của người không biết uống.



Tầm một giờ sáng Trình Tường uống cạn ly rượu cuối cùng, rồi lặng lẽ lái xe rời đi. Lãnh Hàn Tử có được thông báo liền tự lái xe đuổi theo, chủ sự của bữa tiệc giao hết lại cho A Tuấn đảm nhiệm.

Lãnh Hàn Tử không quên gọi điện viện trợ từ phía Lý Duật Hành. Bước vào vùng của Trình gia rất khó để bước ra nhưng nếu dẫn người theo chẳng khác nào khơi màu cuộc chiến giữa hai bang với nhau. Hắn căn dặn Lý Duật Hành chuẩn bị sẵn người ở ngoài, đợi khi xảy ra chuyện thì mới cho người xông vào.

Hắn bám theo được nửa đường thì phát giác phía trước đã bị ai đó rải đầy đinh nhọn hòng chặn hắn mất dấu. Như vậy hắn càng chắc chắn Diệp Băng đang ở nơi mà hắn sắp đến.

Lãnh Hàn Tử rẻ xe sang hướng khác. Chiếc xe của Trình Tường sau khi tham gia buổi tiệc đã bị thuộc hạ của Lãnh Hàn Tử cài con chip định vị. Chạy theo dấu chấm trên màn hình dẫn hắn tới một ngôi biệt thự cổ kính.

Đổ xe ở một góc khuất để camera không quay tới. Một lão đại khét tiếng như Lãnh Hàn Tử vậy mà phải kiếm chỗ kín đáo, không bóng người để leo rào vô trong. Đột nhập thành công hắn từ từ xác định mục tiêu tiếp theo chính là ngôi biệt thự lớn trước mặt.

Mục tiêu đã có nhưng Lãnh Hàn Tử lại bị mắc kẹt bởi cái mê cung được bày trí sẵn. Một thú vui tao nhã giết thời gian cho người chiêm ngưỡng giờ lại là thứ kéo dài thời gian của hắn.

...

Diệp Băng khó chịu ở trên ghế. Cuối cùng hậu quả của việc tuyệt thực cũng hành hạ cơ thể của cô. Bụng đau nhói khôn nguôi, cô chỉ còn nước cắn răng chịu đựng đến khi bản thân ngất xỉu may ra sẽ quên cơn đau, rồi tên kia phát hiện sẽ đưa cô vào bệnh viện.

Ôm bụng quằn quại, Trình Tường như ma quỷ mở cửa bước vào. Cô khẽ quan sát hắn, vô tình va phải ánh mắt như thú dữ mất kiểm soát trước đây hắn tức giận làm cho Diệp Băng bất giác run, lồng ngực dấy lên cảm giác sợ hãi.

“Trình Tường, tôi hiện tại không được khỏe...”

“Thì sao?”

Diệp Băng để ý thanh âm của hắn so với vài ngày trước trở nên vô tình, lạnh lùng hơn. Bản thân đang không được tốt Diệp Băng không thể ngang bướng, chống cự tiếp được. Để hắn nổi điên xem như uổng công mấy ngày qua cô cố tình kéo dài thêm thời gian để Lãnh Hàn Tử hồi phục rồi tìm ra được chỗ này.

“Làm ơn!!!” - Diệp Băng hạ mình cầu xin.



Trình Tường tiến tới, tháo thắt lưng, quất mạnh lên người cô một cái.

“Á!!!”

Diệp Băng không ngờ trước được hắn sẽ làm vậy. Hai cơn đau cùng lúc dày vò tấm thân như bứt ép cơ thể cô vỡ thành trăm mảnh. Trình Tường cứ liên tục vung cao rồi quất, để bảo vệ bản thân an toàn cô ráng chống lại cơn đau đứng dậy, run rẩy tránh xa hắn.

Không biết có việc gì hắn ta giờ lại trở thành cầm thú, mặc sức đánh đập.

*Chát*

Khoé môi rách toạt, chảy ra ngoài da một ít máu. Trình Tường bóp chặt hai bên má, phát điên gào thét “Chính là mày, là mày đã kêu hắn ta tới đây!!”

Cô không hiểu hắn đang nói gì, khó khăn giải thích: “Anh bị điên rồi sao? Tôi không biết gì hết!”

Hắn nới lỏng tay, nghiến răng tát bên má còn lại. Lần này hắn dùng sức rất mạnh đến độ Diệp Băng ngã sập xuống, bên má trái còn đau rát hơn bên kia, in hằn rành rành dấu tay đỏ lựng trên da thịt trắng, khoé môi bị rách. Vô tình trong lúc bị hắn tát Diệp Băng không phản ứng kịp cắn phải môi trong đến bật máu.

Trình Tường đạp cô một cái rồi nói: “Chính mày là người đã đưa Lãnh Hàn Tử tới đây. Xem ra hai đứa bây rất muốn được gặp nhau. Vậy thì để tao tiễn mày và nó cùng xuống dưới địa ngục. Rồi cái biệt thự này sẽ trở thành mồ chôn của hai đứa bây, sẽ chẳng có một ai cứu ra được!!”

Lãnh Hàn Tử tới đây rồi sao?

Trình Tường nói xong rồi thì lấy điện thoại ra “Kêu hết tất cả người của Trình gia tới giết hắn!”

Trình Tường thật sự muốn giết Lãnh Hàn Tử...

Diệp Băng gắng gượng bò tới dưới chân hắn muốn van xin nhưng hắn lại bỏ đi.

Diệp Băng nhìn theo bước chân của hắn, cánh cửa dần khép lại, cô hét lớn “TRÌNH TƯỜNG!!!”