Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng

Chương 33: Kẻ lạ mặt




Đồng loạt tất cả mọi người đều hướng mắt về phía nữ y tá. Lý Duật Hành vì quá kích động đập mạnh hai tay xuống bàn, đứng bật dậy hỏi: “Là ai?”

“Là người chung phòng với bệnh nhân. Chúng tôi vừa mới thử lấy một ít máu cửa người đó đi xét nghiệm. Không ngờ được rằng lại cùng một nhóm máu Rh-, đã vậy mọi chỉ số đều tương thích. Mong bác sĩ mau tới xem xét.”

Diệp Băng ngoảnh đầu nhìn anh. Nữ y tá vừa dứt lời anh ngay lập tức rời khỏi phòng, sốt sắng tới kiểm tra bảng xét nghiệm máu của Lục Thuần Trạch. A Tuấn và Diệp Băng cũng vì tin tức đó mà quên mất lý trí, chạy theo sau anh nhưng giữa chừng lại bị y tá chặn lại ngay trước cửa.

“Hai người không thể vào đây. Vui lòng chờ bên ngoài nếu như có việc gì chúng tôi sẽ thông báo.”

Cánh cửa phòng cấp cứu cứ thế từ từ đóng lại.

Lý Duật Hành một tay cầm bảng xét nghiệm của Lãnh Hàn Tử, tay còn lại cầm bảng xét nghiệm của Lục Thuần Trạch. Quả thật tất cả các chỉ số đều trùng khớp với nhau đến mức khiến cho anh không tin được những gì vừa thấy. Anh quay sang giường bệnh của Lục Thuần Trạch đầy nghi ngờ. Hàng vạn câu hỏi cứ thế liên tiếp nảy lên trong đầu làm cho anh nghi ngờ về thân phận thật sự của Lục Thuần Trạch.

“Chuẩn bị truyền máu.” - Lý Duật Hành thông báo.

Hai y tá phụ trách trong việc đi xét nghiệm máu khi nãy bắt đầu nối dây, truyền máu từ Lục Thuần Trạch đến chỗ Lãnh Hàn Tử. Quá trình từ đầu đến cuối đều có sự giám sát của Lý Duật Hành diễn ra rất thuận lợi. Vài giờ sau khi tình trạng sức khỏe cả hai đã ổn định y tá mới bắt đầu di chuyển giường bệnh ra khỏi phòng cấp cứu, tới một phòng bình thường, thoáng mát hơn.

Lý Duật Hành lần đầu tiên đặc cách cho A Tuấn và Diệp Băng vào thăm người bệnh nhưng với quy định chỉ được thăm trong vòng năm phút. Với năm phút tuy ngắn ngủi nhưng với hai người họ thì lại là rất dài. Được cho bước vào trong phòng cả hai chỉ nhìn người trên giường sơ qua lấy một cái, chẳng còn thể hiện ra nét lo lắng như lúc ban đầu. Vì họ tin tay nghề của Lý Duật Hành, tin việc hai con người kia đã vượt qua cơn nguy hiểm nên anh mới cho chuyển phòng.

Họ đứng ngay cửa sổ, thanh âm vang lên đều đều trong không gian im lặng.

“Tới nước này rồi cô đừng nên chống đối với lão đại nữa.”



“Cái cách cậu nói như thể là từ đầu hắn ta vô tội vậy.”

A Tuấn nhếch mép, nói: “Những việc đó bây giờ đã không còn quan trọng nữa. Cô càng ương bướng cả cô và lão đại đều gặp nguy hiểm, còn liên lụy đến người khác.”

A Tuấn nói đến câu cuối liền liếc mắt sang nhìn giường bệnh của Lục Thuần Trạch. Cô biết sự ngang bướng này rồi cũng sẽ gây ra tai họa cho người khác ai mà ngờ lại là Lục Thuần Trạch.

“Lão đại, chưa từng ngược đãi, gây bất lợi cho cô. Chúng tôi chỉ muốn cô làm việc, tiền đều sẽ được trả đủ. Đó không phải vì chúng tôi nghĩ cô thực dụng mà là công bằng cho cả hai bên. Cô cứ từ từ suy nghĩ.”

Nói đôi ba câu với nhau thì A Tuấn có công việc gấp cần phải giải quyết nhanh, đành phiền cô bắt taxi về. Cậu đi được tầm vài phút thì cô cũng đi qua cảm ơn Lý Duật Hành vài tiếng rồi bắt taxi về biệt thự. Trong suốt quãng đường về cô đã tự suy ngẫm nhiều về những hành động của mình trong khoảng thời gian này.

Như lời A Tuấn nói Lãnh Hàn Tử chưa từng làm việc gì quá đáng với cô, thậm chí vài lần xả thân vì cô nữa. Cả mấy ngày nay chưa có ngày nào là yên giấc, lại còn phải suy nghĩ nhiều thứ bỗng chốc lại làm cho cô thấy mệt mỏi. Day day trán, taxi cũng đã đưa cô tới nơi. Trả đầy đủ tiền cho bác tài xong thì cô mới đi vào.

Biệt thự của Lãnh Hàn Tử hầu như là ít có người hầu hạ. Trừ việc cơm nước ra thì mọi thứ đều được sử dụng bằng công nghệ tối tân nhất. Trước đây để thuận tiện cho việc cô đi lại giữa quán bar Thác Liên và biệt thự của hắn thì Lãnh Hàn Tử đã thu âm giọng nói của cô. Sau này mặc dù cho hắn không có ở đây cô vẫn có thể mở cửa bằng cách xác nhận bằng giọng nói. Sau khi xác nhận được âm thanh của Diệp Băng cánh cửa lớn vang lên “Đã xác nhận” rồi từ từ mở ra.

Cô đi lên phòng, mệt mỏi ngã nhào vào trong giường. Muốn đánh một giấc thật dài thật ngon để bù đắp cho mấy ngày vừa qua thiếu ngủ. Nhưng gì thì gì vẫn phải tắm rửa để cơ thể thơm tho thì mới ngủ ngon được.

Diệp Băng lấy đại một bộ đồ ngủ ở trong tủ đồ rồi chuẩn bị bước vào phòng tắm. Đột nhiên ai đó nắm chặt, dùng khăn bịt miệng và mũi cô lại. Hoảng hốt cô quăng bộ đồ trong tay sang một bên, nắm chặt lấy bàn tay cứng cáp đó, ra sức giãy giụa trong vô vọng. Móng tay dài đâm mạnh vào da thịt của hắn đến độ bật ra cả máu.

“Mẹ kiếp.”

Hắn chửi một tiếng rồi càng siết chặt cái khăn kia hơn. Từ từ thuốc mê trong chiếc khăn có hiệu quả, mọi thứ phía trước mặt dần tối lại, càng lúc càng xa vời, rồi đến khi Diệp Băng ngất lịm đi trong tay của hắn.