Lão Đại Hắc Bang Điên Cuồng Truy Thê

Chương 2




Thật ra, Kiều My cũng chỉ là trợ lý ở văn phòng Luật này, nhưng năng lực cô ta không bao nhiêu, chỉ là dùng nhan sắc và sự lẳng lơ để ngồi lại vị trí này.

Cô ta luôn ganh ghét với Khương Như Vân.

“Ít nhất vẫn được ít tiền.”

Khương Như Vân cũng không muốn nhịn.

Dù sao cả hai cũng không quan hệ tốt, cả cái văn phòng này ai không biết chứ?

Còn cần nói gì sao?

Bao lâu nay, từ ngày đầu cô vào đây đã bị cô ta ganh ghét, Như Vân còn không hiểu bản thân đắc tội gì với cô ta nữa chứ.

“Xinh đẹp như cô… vẫn mãi là trợ lý, thật đáng tiếc.”

Kiều My rất biết khiêu khích người khác.

Mà điểm đau nhất của Như Vân chính là có đủ năng lực, có đủ bằng cấp, nhưng mãi không thể trở thành luật sư chính.

Chỉ vì cô cần tiền!

Hiện tại nếu được đề cử đi học, cô phải tự trả chi phí, mà cô càng không thể như Kiều My, tự động hiến thân cho người chà đạp.

Khương Như Vân cũng định không nói gì, nhưng Kiều My thấy cô im lặng bỏ đi thì càng đắc ý.

“Đừng quên buổi tiệc mừng tôi được học lớp Luật sư chính nhé.”

Kiều My gọi với theo.

Vốn dĩ Khương Như Vân cũng nhịn cho qua, nhưng lại thấy gương mặt đắc ý của ả ta.

Vừa lẳng lơ, vừa thách thức.

“Tôi nghĩ… tôi đi chỉ làm kỳ đà cản mũi. Vẫn là tôi không nên đi… mới đúng ý cô nhỉ.”

Nói xong lời đầy ẩn ý này, Khương Như Vân cũng bày ra vẻ mặt luyến tiếc như không thể dự tiệc sẽ làm cô buồn, rồi đi ngang qua cô ta.

Dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô ta và nhìn các đồng nghiệp khác, cười mỉa mai rồi rời đi.

Thật ra, Kiều My đa số không được lòng những người trong văn phòng này, chỉ vì được lòng cấp trên nên mọi người đều ngoài mặt hòa nhã với cô ta.

Cho nên khi Khương Như Vân mỉa mai cô ta, họ đều cười đồng tình.

“Cô..”

Kiều My tức giận, nhìn ánh mắt mọi người.

“Cô nên giữ sức đi, tối nay sẽ khá tốn sức đó nha.”

Dù Như Vân đi khá xa, vẫn nói với lại, như thể quan tâm cho Kiều My vậy.

Cả văn phòng ai cùng ồ lên cười, nhìn Kiều My bằng ánh mắt châm chọc.

Đi khỏi văn phòng, Như Vân thở phào, vốn dĩ muốn về văn phòng báo cáo sếp một câu.

Xem ra không cần!

Cô chỉ gửi một tin nhắn ngắn gọn báo cáo tình hình, nói rõ đang xác minh vụ việc khác nên sẽ về văn phòng sau.

Với người có năng lực như cô, cấp trên sẽ không bắt bẻ quá nhiều!

Chợt điện thoại của cô đổ chuông.

“Chị họ, chị xem khoản tiền em nhờ chị… Dù sao mẹ con chị cũng từng nương nhờ mẹ em. Đến lúc đền ơn vẫn nên làm chứ chị.”

Giọng nói chỉ trích của cô em họ Khương Nhất Vy, vừa chanh chua, vừa khó chịu vang lên.

Không nói thì cô cũng quên mình có người em họ này.

Gì mà nương nhờ?

Còn không phải bố thí?

Giờ đứa em họ này cưới chồng, còn muốn cô lấy ra tiền hồi môn.

“Con gái à… em họ con nói đúng, dù sao có ơn phải trả.”

Cô còn chưa kịp trả lời thì lại nghe giọng của mẹ cô truyền đến.

Thì ra bọn họ tới gặp mẹ cô, mà người mẹ này cũng rất tốt, với họ hàng không tiếc, với đứa em của cô cũng không tiếc gì.

Mà với cô thì cái gì cũng không có?

Nhưng giận thì giận, tủi thân thì tủi thân, cô vẫn phải gồng gánh họ, chỉ vì họ là người thân duy nhất của cô.

“Nói đi! Cần bao nhiêu?”

Khương Như Vân day day trán, cảm giác vô cùng khó thở.

Có chút không đành lòng, lại có chút mệt mỏi.

“Cũng không nhiều, tôi cũng đã có sẵn vài chục triệu, chị chỉ cần cho tôi vay thêm tầm ba trăm triệu, à thôi hay là năm trăm triệu đi. Dù sao hôn lễ cũng rất tốn kém.”

Giọng nói của Khương Nhất Vy vô cùng thoải mái, cứ như đây là trách nhiệm của Như Vân vậy.

“Sao cô không đi ăn cướp đi! Tôi có năm trăm triệu cho cô sao?”

Giọng nói tức giận tới run run của Như vân làm cho Nhất Vy đầu dây bên kia hơi giật mình.

“Này, chị không có ai cần thì làm sao hiểu được hôn lễ tốn kém? Chẳng lẽ chị muốn tôi thành bà cô già như chị sao?”

“Chú à, chú đi mà nói với chị ấy, rõ ràng thời gian chú đi lao động xa, mẹ con cháu cưu mang mẹ con chị ấy. Thế mà giờ có chút tiền chị ấy cũng lấy ra được.”

“Nhưng… năm trăm triệu lớn quá…”

Giọng nói của cha Khương Như Vân hơi ngập ngừng. Truyện Kiếm Hiệp

Lòng Khương Như Vân lộp bộp, đúng là người nhà cực phẩm.

“Được! Năm trăm triệu tôi cho vay, cô qua ký giấy vay, nếu không thì một đồng cũng đừng hòng lấy.”

“Này, người nhà có cần…”

Đầu dây bên kia Khương Nhất Vy còn chưa nói xong, Khương Như Vân đã cúp máy.

Cô tức giận tới mức muốn đập nát điện thoại.

Nhưng chợt nghĩ, đập rồi lại mua mới, thật tốn kém!

Vẫn là nhịn!

Cô còn không biết phải trút giận vào ai, thì A Bân đã xuất hiện trước mặt cô.

“Cô Khương, chúng ta có thể bàn chút chuyện chứ?”

“Anh là âm binh à? Có cần xuất hiện kịp lúc vậy không?”

Khương Như Vân đang tức giận cũng không nể nang.

“Theo tôi biết, việc của ông chủ anh đã xong, tôi với anh có gì nói chuyện?”

Sau đó, cô cũng bình tĩnh lại, muốn khước từ.

“Ông chủ muốn gặp cô!”

Giọng nói khẳng định, không cho phép cô từ chối.

“Tôi…”

‘Đi thì đi.”

Khương Như Vân còn định nói gì đó, nhưng nghĩ tới số tiền thưởng vừa rồi, có lẽ cũng nên cảm ơn một tiếng.

Dù sao số tiền kia vượt quá mức mong đợi của cô rồi.