Lão Đại Hắc Bang Điên Cuồng Truy Thê

Chương 10: Đầu quân cho hắc bang




Khương Như Vân thực sự bất lực, cảm giác như mọi thứ chỉ sắp không thể chống đỡ nổi.

Nhưng đầu dây bên kia không cho cô cơ hội nghĩ tiếp.

“Hừ, thì sao? Chẳng phải làm thêm một chút cũng có tiền, ở thành phố dễ kiếm tiền lắm mà.”

“Mày nhìn con ông Trương xóm bên cạnh đi, tháng nào không gửi về vài chục triệu, mày xem đi chăm chỉ như nó kiếm tiền mà trả.”

Khương Lâm gằn giọng nói.

Ông ta trong lòng hiện tại chỉ muốn làm sao giúp được người thân, mở mặt với mọi người.

Làm gì nghĩ tới con gái vất vã.

Huống hồ cả đời ông không có con trai, nếu không con trai sẽ lo cho ông, chính vì suy nghĩ này, ông ta luôn ép con gái phải nghe theo mình.

Chỉ là cũng có Khương Như Vân là cố gắng được như vậy, Khương Mộc Miên lại là đứa không có tiền đồ.

“Cha, cha vay nặng lãi đó. Còn con gái ông Trương gì kia chưa biết làm gì mà cha đã nói vậy.”

“Con không quan tâm, số tiền này con không đủ sức trả.”

Nói xong Khương Như Vân như muốn khóc.

Thật sự rất ấm ức.

Chính vì mẹ cô luôn tự ti không sinh được con trai, nhà chú lại có con trai độc đinh mà em họ Khương Nhất Vy muốn gì đều được nấy.



Cho nên cô luôn cố gắng để cha mẹ cảm thấy không có con trai thì con gái vẫn lo được cho cha mẹ.

Chỉ là không ngờ, cuối cùng mọi người lại coi đó là điều đương nhiên, không hề xem xem cô đã vất vả bao nhiêu, trả giá thế nào.

“Mày không trả thì cũng phải trả.”

Khương Lâm tức giận, ông ta vẫn mang tư tưởng gia trưởng muốn thể hiện quyền uy của mình.

Huống hồ không có con trai là chuyện ông ta vô cùng tiếc nuối.

Cho nên giờ không thể nói được con gái lại càng làm cho ông ta tức giận hơn.

“Con nói một lần nữa, bán mạng con cũng không có.”

Khương Như Vân như gào lên.

“Chẳng phải cháu còn cái nhà đang ở sao? Nghe nói cũng đáng tiền…”

Giọng nói của Phương Hoa, vợ của Khương Nhật vang lên chua ngoa.

“Đúng, đúng… Chẳng phải con còn căn hộ gì đó, cùng lắm bán trả nợ. Ở trọ hay mua căn hộ nhỏ hơn. Con gái… cần gì…”

Tút… tút…

“Đồ mất dạy.”

Cha Khương còn chưa nói dứt lời, Khương Như Vân đã cúp máy.

Cô thực sự không hiểu bọn họ nghĩ gì chứ.

Sao lại cho rằng công sức của cô là đương nhiên.

Điện thoại cô reo liên tục, cảm giác như bọn họ gọi để bức ép cô.

May mắn là họ vẫn chưa biết địa chỉ căn hộ của cô, em gái cô ở khác thành phố, dù sao cũng chỉ biết cô có căn hộ chưa từng ghé qua.

Lúc này cô chợt nhớ lại, từng cuộc gọi người nhà gọi tới đa số vẫn là nói về tiền bạc.

Chưa từng có lần nào hỏi xem cô mệt không?

Cũng chỉ là bản thân cô từng chút vượt qua, tự bản thân cố gắng.



Giờ những người thân này xem như trách nhiệm của cô.

Cô cảm giác vô cùng mệt mỏi.

Chợt điện thoại của cô rung lên.

Đang định tắt máy thì thấy là số của Lãnh Quân Thần.

Do dự một chút cô cũng nghe máy.

“Ừm… cô không sao chứ?”

Giọng nói không chút cảm xúc, như hỏi cho có vậy.

“Tôi.. có gì sao?”

Khương Như Vân hơi ngượng ngùng.

Dù sao cô với Lãnh tổng cũng không quá thân thiết, huống hồ trước giờ anh ta như một tảng băng, có nói chuyện với cô sao?

“Vấn đề lần trước, trợ lý của tôi đã nói, cô thấy sao?”

“Nghĩ lại nếu bản thân trực tiếp gọi sẽ có thành ý hơn. Tiền thù lao có thể… ừm nhân năm cũng không quá thấp chứ?”

Thật ra Lãnh Quân Thần có thể tìm thêm người tốt, nhưng sau hai lần nhìn thấy cô gái này xử lý vấn đề.

Lãnh Quân Thần có dự cảm gì đó khó hiểu.

Cảm giác mãnh liệt muốn Khương Như Vân phải ở phía mình, trong tầm mắt của mình.

Có gì đó đã thay đổi, nhưng Lãnh Quân Thần vẫn rất lý trí.

Đối với những thứ khác lạ, cứ tạm giữ lại, không có giá trị có thể vứt bỏ.

“Cái này… Lãnh tổng, tôi không phải chê thù lao, mà là… vấn đề nguyên tắc.”

Khương Như Vân hơi ngập ngừng, trong đầu vẫn nghĩ đến số tiền vừa mất, lại nghĩ tới số tiền cha mình kiên quyết vay kia.

Thật sự cô rất muốn đồng ý với khoản tiền thù lao kia, nhưng mà… hắc bang vẫn là điều gì đó ám ảnh với cô.

“Nguyên tắc còn không phải do con người tạo ra sao?”

Lãnh Quân Thần cảm nhận được khi làm việc cô có sự bài xích với anh.

Cho nên những thứ càng có độ khó càng cao, anh lại càng muốn thử xem.

“Tôi… cho tôi suy nghĩ.”

“Cứ gọi thẳng cho tôi nếu cô suy nghĩ xong. Nhưng tôi rất ít kiên nhẫn…”

Nói xong thì cúp máy, cũng không cho Khương Như Vân đáp lời.

Chi ít cô đã đổi câu trả lời từ không thành suy nghĩ, chứng tỏ nội tâm Khương Như Vân đã dậy sóng.

Thật sự không còn cách nào sao?

Khương Như Vân suy nghĩ.

Cô gọi cho bất kỳ ai cũng không còn dự án ngoài.

Phía văn phòng cũng không có khách hàng yêu cầu hay được phân cho cô.

Nếu cứ tình trạng này cô sẽ chết đói mất chứ đừng nói là lo cho ai.

“Hay là… cứ đồng ý… dù sao mình cũng…”

Khương Như Vân có chút do dự.