Lão Đại, Đừng Như Vậy

Chương 49: Ngoại truyện




Lúc bác sĩ đã gần như bó tay, cánh cửa phòng cấp cứu bật tung ra, một y tá hớt hải chạy vào: “Có cách rồi, mau đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật đi”

Câu nói kia rất lớn, khiến cho Châu Phong dường như bừng tỉnh đứng dậy, người phụ nữ hôn mê nằm trên băng ca được đẩy ra ngoài ánh sáng.

Châu Phong cùng bác sĩ đẩy cô đến trước cửa phòng phẫu thuật, cũng tại đó anh gặp lại Lâm Hãn.

Trên người hắn mặc bộ đồ bệnh nhân, ngồi trên xe lăn được y tá đẩy đến. Nhìn thấy anh, khóe môi hắn cong lên cười một cách chua chát, khẽ nói: “Tôi thua rồi, quãng đời còn lại mong anh hãy đối tốt với cô ấy.”

Căn bệnh đó của Phù Hy Nguyệt là do gen lặn từ cha mẹ mình, mẹ cô cũng từng phát bệnh nhưng không quá nguy hiểm. Ngược lại là cô, sự phát bệnh đó là 100%, lại còn phát tát nặng.

Không phải không có cách cứu, nhưng một khi đưa vào quá trình chữa trị, buộc bệnh nhân không được mang thai. Nếu không sẽ khiến bào thai bị sẩy...

Bệnh của Phù Hy Nguyệt dường như đã bước đến giai đoạn cuối, chỉ có thể thay các bộ phận bị hư từ một người thân thích hợp nhất. Và người thích hợp nhất chính là cha ruột của cô

Tiếc một điều, người cha vô trách nhiệm kia chắc chắn không bao giờ chịu bỏ mạng để cứu cô.

Không biết Lâm Hãn đã nghe tin tức này ở đâu mà đã xuất hiện ở đây. Châu Phong vừa định mở miệng, thì người kia đã nói trước: “Không cần biết ơn tôi, có lẽ tôi là một phần đã phá nát gia đình cô ấy.”

“Tôi chỉ mong cô ấy sẽ có một gia đình hạnh phúc. Không nhất thiết phải cùng với tôi...”

Dứt câu, Lâm Hãn được y tá đẩy vào bên trong. Ca phẫu thuật diễn ra rất lâu, dường như mất gần hết một ngày. Nhìn người phụ nữ đeo ống thở lại được đưa ra, Châu Phong cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm đi một chút.

Bác sĩ gọi anh lại: “Vợ của cậu mạng lớn thật, gặp căn bệnh này còn dám sinh con. Chưa kể, lần đầu tôi thấy một người có thể chống cự lâu như vậy. Đổi lại là người khác, dù có người hiến đổi, chưa chắc có thể cứu được đâu.”



[...]

Phù Hy Nguyệt tỉnh lại không lâu sao đó, vừa mở mắt ra mùi thuốc sát trùng đã làm cô nhíu mày, tiếp theo đó là gương mặt lo lắng của Châu Phong.

Anh gấp gáp nhắc nhở: “Đừng, nằm yên coi chừng động trúng vết thương. Anh gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em.”

Nhìn hành động của anh, cô có chút buồn cười. Đàn ông khi yêu vào đều trở nên như vậy hay sao? Anh đã không còn là lão đại trước kia mà cô quen nữa rồi.

Sức khỏe của cô dần dần tốt lên, anh dường như bỏ mặc căn cứ tự sinh tự diệt, hằng ngày đều ở lại bệnh viện để chăm sóc CÔ.

Năm con trai tròn một tuổi, cô mới biết người hiến cho mình chính là Lâm Hãn. Ngày hôm đó, gia đình cô tổ chức thôi nôi rất lớn.

Cha Châu thậm chí còn cho nhân viên Châu thị nghỉ một ngày đến chung vui

cùng gia đình. Mẹ Châu còn tự tay xuống bếp chuẩn bị thức ăn. Too

Giữa không khí đang vui vẻ, bỗng mẹ Lâm Hãn xuất hiện khiến mọi người khựng lại. Bà ta không nghênh ngang như trước kia, ánh mắt nhìn cô vô cùng triều mến: “Tôi có thể nói chuyện riêng với cô một chút không?”

Châu Phong nắm chặt cổ tay của cô định ngăn cản, nhưng nghe thấy lời đồng ý của cô liền nhíu mày: “Hy Nguyệt, không được.”

“Không sao đâu mà, khắp mọi nơi đều là người của mình, với lại anh quên em là ai rồi à?”

[...]



Vừa bước ra khỏi cửa, mẹ Lâm Hãn đã lên tiếng: “Không ngờ thằng nhóc Lâm Hãn yêu cô như vậy. Nó sẵn sàng từ bỏ tất cả, kể cả cha mẹ nó.”

“Ý của bà là..

Trước gương mặt ngờ nghệch của cô, mẹ Lâm Hãn lấy trong túi xách ra một chiếc nhẫn, trên đó có một chữ N: “Cô còn nhớ cái này chứ?”

Đúng là nhớ, cái này anh cùng cô lúc mới quen nhau đã đi mua. Lúc đó Lâm Hãn chưa có gì trong tay, chỉ là một chàng trai đơn thuần không hơn không kém.

“Trước khi chết, nó vẫn nắm chặt vật này trong tay.

Lời nói của mẹ Lâm Hãn phát ra vô cùng nhẹ nhàng: “Mạng của nó đổi mạng của cô, tôi không mong cô sẽ nhớ mãi đến nó, nhưng dù sao hôm nay là giỗ đầu tiên của nó. Mong cô có thể nể tình thăm nó một chút.”

“Nhìn cô hạnh phúc như bây giờ, có lẽ trên trời nó cũng rất vui.”

Mẹ Lâm Hãn nói xong lời này cũng rời đi. Phù Hy Nguyệt nhìn theo bóng lưng cô đơn của bà, mỗi mím chặt.

Bữa tiệc kết thúc cũng đã xế chiều, cô cùng Châu Phong lái xe ra ngoại thành. Đứng trước ngôi một được lau sạch sẽ, cô cúi đầu không lên tiếng.

Châu Phong vỗ vỗ bàn tay cô khẽ an ủi: “Cậu ấy cũng thích nhìn em cười.

Phù Hy Nguyệt gượng cười: “Lâm Hãn, cảm ơn anh. Em sẽ sống thật tốt, hy vọng kiếp sau anh đầu thai vào một ngôi nhà tốt. Anh vẫn là một kỉ niệm đẹp trong tâm trí của em.”

(Các yếu tốt trong truyện đều là hư cấu, không có thật.)