Lão Đại, Đừng Như Vậy

Chương 31: BỊ PHÁT HIỆN




"Sao lại là cô? Phù Hy Nguyệt đâu."

Lâm Hãn trợn tròn mắt, không một giây thừa đẩy ngã người phụ nữ kia ra khỏi người mình, ánh mắt hiện rõ sự tức giận. Một tay bóp mặt người kia, gỡ khăn che miệng ra của người đó ra: "Cô dám lừa tôi?"

Người kia liên tục khóc lóc lắc đầu: "Em không có, em không có. Là cô ta, là cô ta chuốc thuốc em đẩy em lên giường của anh... Lâm Hãn, anh phải tin em."

Lâm Hãn cắn chặt quai hàm, hất ngã cô gái kia. Sau đó nhanh chóng mặc quần áo trở lại, rồi chạy ra ngoài.

Đúng lúc này, Phù Hy Nguyệt đã cùng Châu Phong chạy ra bên ngoài khoang tàu. Nhìn bến tàu đã xa dần, chân mày cô nhíu chặt lại: "Làm sao bây giờ?"

Ánh mắt của Châu Phong vẫn dán chặt trên người cô, anh mím môi thành đường thẳng khẽ nói: "Em và tên kia không làm cái gì đó chứ?"

"Hả? Anh nghĩ thời gian đó làm được cái gì chứ?"

"Dù sao cũng hơn một tiếng..."

"Anh ăn dấm à?"

Phù Hy Nguyệt áp sát lại gần anh, khẽ cười trêu chọc: "Lão đại à, anh thừa nhận đi. Có phải là đang ghen hay không?"

"Không có, anh làm sao ghen được chứ."

Với thái độ né tránh của Châu Phong, cô không nhịn được mà phì cười. Đàn ông thẳng thối tha, còn dám không thừa nhận hả?

"Tàu đã rời rất xa bến, chúng ta phải làm sao đây? Ở trên tàu bị Lâm Hãn làm nhiễu sóng rồi, không thể liên lạc được với bên ngoài."

"Chúng ta tìm cách trốn trước đã."

Vừa nói Châu Phong liền cầm tay cô nép về chỗ khó người thấy, vài giây sau Lâm Hãn đã chạy đến.

Ánh mắt hắn liên tục dòm ngó xung quanh, bàn tay siết chặt rất tức giận: "Con mẹ nó, tụi bây lục soát kĩ cho tao.

Phải tìm ra hai người kia."



Bước chân của Lâm Hãn di chuyển đến gần chỗ bọn họ, bàn tay to lớn phủ trên tay cô càng siết chặt hơn. Phù Hy Nguyệt chỉ nhìn thôi cũng đã thấy được sự lo lắng của người bên cạnh.

Anh lo lắng cái gì? Cho cô sao? Hay là sợ bị phát hiện?

"Pằng."

"Keng."

Một viên đạn bắn xuyên qua khoảng trống giữa hai người bọn họ sau đó va vào khung sắt phía sau. Lâm Hãn

cười khẩy bước đến trước mặt: "Mau ra đây."

Châu Phong giấu cô ra sau lưng mình, nghiêm mặt: "Mạng tôi ở đây, muốn chém muốn giết gì tùy cậu. Tốt nhất đừng chạm vào cô ấy."

"Ha, anh nói mắc cười nhỉ? Ở đây, tôi mới là người có quyền quyết định."

Ánh mắt hắn dần chuyển sang thù địch: "Phù Hy Nguyệt, em dám lừa anh?"

"Tôi lừa anh cái gì? Sao anh không xem lại bản thân mình, nếu anh yêu tôi vậy tại sao khi chạm vào người phụ nữ khác cũng không nhận ra chứ?"

(...]

"Lâm Hãn, anh muốn tôi tha lỗi cũng được thôi. Nhưng hôm nay anh không được chủ động, phải nằm yên ở bên dưới để mặc tôi làm mới được."

Nghe lời nói của cô, hai mắt Lâm Hãn liền sáng lên: "Em chắc chắn sẽ tha lỗi cho anh đúng không?"

"Thật mà, mau bịch mắt lại đi."

Phù Hy Nguyệt giờ một miếng vải đen đến trước mắt hắn. Dù không hiểu cô muốn làm gì nhưng vẫn đồng ý thỏa hiệp.

"Đi theo tôi nhé? Không được hành động gì cả, anh phải nằm yên đó."

"Được, được, anh đều nghe em."

Nhìn người kia nằm xuống giường, cô nhếch môi cười lạnh. Sau đó trừng mắt nhìn cô gái trên sô pha, ra hiệu: Qua đó đi."



Người kia bị cô bịt miệng lại, thân thể đã bị thuốc cô chuốc làm hồng lên. Người kia mở to mắt không dám tin, lại nghe thấy giọng nói nhỏ bên tai của cô: "Chẳng phải cô thích hắn lắm sao? Dùng mọi thủ đoạn để lên giường với hắn mà. Lần này tôi tác thành cho hai người."

"Um."

"Hy Nguyệt, tiếng gì vậy?"

Phù Hy Nguyệt quay đầu nhìn về phía người trên giường: "Không có gì, chỉ là hơi... hơi khó chịu."

Nghe vậy, Lâm Hãn khẽ cười: "Khó chịu rồi sao? Mau đến đây, dùng anh thỏa mãn đi."

"Được, anh không được làm gì đấy nhé? Nếu không thì đừng trách."

Người kia bị thuốc làm mất lý trí, lại nhìn thấy người đàn ông ngày đêm mình mơ ước nằm trên giường chờ sẵn liền leo lên trực tiếp ngồi xuống cự vật đã sớm dựng đứng.

(...J

Lâm Hãn bất lực thở dài trông vô cùng tội nghiệp: "Anh phải nói thế nào em mới có thể tin anh chứ? Anh thật sự không có ý với cô ta mà."

"Lâm Hãn, anh ngủ với cô ta là sự thật. Chỉ duy nhất việc này cũng đủ để anh cút khỏi mắt tôi rồi, chứ đừng nói tới việc anh mập mờ không rõ."

"Hy Nguyệt, em phải là của anh. Chẳng phải em không thích cô ta sao? Anh giết chết cô ta có được không? Anh sẽ thả Châu Phong đi. Chúng ta có thể quay lại từ đầu không?"

"Anh không cần quyền lực này nữa, em trở lại bên anh được không Hy Nguyệt."

Ngay lúc hắn sắp chạm vào người cô thì đã bị cánh tay của Châu Phong ngăn lại: "Cô ấy bây giờ là của tôi."

"Lâm Hãn, là cậu không biết giữ cô ấy."

Đối diện với gương mặt lạnh lùng của anh, Lâm Hãn cười khẩy: "Nếu không có được, vậy đừng trách tại sao tôi phá nát."

"Người đâu, bắt Châu Phong lại cho tôi."

Theo lời của Lâm Hãn, đám thuộc hạ liền lao lên như kiến bu vào hai người Châu Phong và Phù Hy Nguyệt.