Lão Đại, Đừng Như Vậy

Chương 25: ANH TRÁNH RA




Anh không nói không rằng, bước đến trước mặt cô, sau đó quỳ một chân xuống. Bàn tay to lớn vươn lên muốn chạm gương mặt xinh đẹp nhưng bị cô né tránh.

Nhìn người giận dỗi trước mắt, Châu Phong ngơ người vài giây. Sau đó nhướng mày, nắm chặt hai vai người đối diện khẽ lên tiếng gọi: "Hy Nguyệt."

"Đừng có chạm vào người em."

Phù Hy Nguyệt hất tay anh ra muốn đứng dậy nhưng người kia đâu để cô dễ dàng đạt được mục đích. Châu Phong thuận thế mà đẩy ngã người phụ nữ trước mắt xuống giường.

Anh trực tiếp nằm đè lên người cô: "Muốn đi đâu hả?"

"Um... anh tránh ra. Nặng chết người ta rồi."

Thấy đôi chân mày nhíu chặt lại, Châu Phong khẽ cười nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn: "Nhẹ hều."

Vừa nói anh vừa ôm cô xoay người, để cô nắm lên thân thể của mình. Bàn tay thon thả của Phù Hy Nguyệt chống lên ngực rắn chắc trước mặt, khóe môi quặp xuống: "Anh tưởng mình cũng nhẹ như vậy sao?"

Nghe lời nói của cô, chân mày Châu Phong càng dãn ra, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt: "Đúng đó, em không cảm thấy sao?"

Phù Hy Nguyệt thật sự cạn lời với cái người không có liêm sỉ này. Thở dài một hơi, muốn chống tay đứng dậy nhưng vòng tay người kia vẫn siết chặt không chịu buông.

Hai thân thể trưởng thành cứ ma sát qua lại như vậy cũng không phải là chuyện tốt. Cặp đào bồng của Phù Hy Nguyệt hết chà sát người anh, bờ mông bên dưới cũng liên tục chà sát vào cự vật.

Hm, dù Châu Phong có kiềm chế cũng không kiềm lại nổi. Sắc mặt anh mỗi ngày một tối, bàn tay vỗ vào mông cô một cái: "Yên lặng một chút nào."

"Hả?"

Lúc này cô mới cảm nhận được vật gì đó đang đâm vào mông mình, ngay lập tức hai má liền trở nên đỏ bừng.

Phù Hy Nguyệt mím môi, cất giọng nhẹ nhàng: "Lão đại, anh buông em ra đi."

Nghe lời cô nói, nội tâm của Châu Phong không ngừng gào thét. Chậc, thà em không nói, em nói ra như vậy rồi muốn anh nhịn lại cũng không nhịn nổi nữa.



Châu Phong mở đôi mắt đã nhuốm đỏ nhìn thẳng vào người phụ nữ nằm trên, giọng khàn khàn cất lên: "Hy Nguyệt, anh muốn."

"Anh... anh tự mình giải quyết đi, kêu em làm gì?"

"Hy Nguyệt."

Vòng tay của anh càng lúc càng siết chặt hơn, chặt đến nổi cô thở không nổi mà đầu hàng: "Được rồi, được rồi, buông em ra đi, thở không nổi nữa rồi. Châu Phong, buông ra đi."

Trên đỉnh đầu cô phát ra giọng cười nhàn nhạt: "Em nói rồi đó nha."

"Um, một lần thôi."

Châu Phong: "..."

Gương mặt vui sướng dần mất đi nụ cười mà trở nên khó coi, anh cắn môi tỏ vẻ đáng thương: "Em chọc anh cứng ngắt như vậy rồi, một lần làm sao giải quyết hết được."

"Đừng có làm vẻ đó với em. Em sẽ không rủ lòng thương xót anh đâu."

"Hy Nguyệt à."

Phù Hy Nguyệt chặn miệng anh lại trước kia người kia tiếp tục lên tiếng: "Chẳng phải trước kia anh dùng người bạn tay trái của mình sao? Bây giờ không dùng được à?"

"Không được."

Ha, lừa em chứ gì?

Cô trừng mắt: "Đừng có mơ nữa."

Châu Phong cắn môi, bàn tay liên tục quấy rối thân thể mềm mại trước mắt, khẽ cất giọng khàn đặc vì kiềm nén:

"Không sài được nữa rồi, ngoài thân thể em ra những thứ khác anh không thể làm anh bắn được."

"Lão đại, anh... anh làm đến nghiện rồi à?"



"Ừm... cũng có thể nói như vậy..."

Nghe lời nói của anh, cô trợn tròn mắt thở dài: "Cạn lời rồi, thật sự không còn gì để nói với anh nữa."

"Không nói nữa vậy chúng ta thay nó bằng hành động khác đi."

Quả là đàn ông chỉ có việc này là nhanh nhẹn nhất. Vừa quay qua quay lại, quần áo trên người của Phù Hy Nguyệt đã biến mất sạch, người đàn ông bước trước giường cũng không còn mảnh vải che thân.

"Anh... anh gấp gáp như vậy sao?"

Châu Phong khẽ cười, tay chỉ vào vật giữa hai chân đang dựng đứng, nhướng mày: "Em nhìn nó xem. Anh sắp không đi nổi nữa rồi."

Nhìn cự vật thô to trước mắt, Phù Hy Nguyệt không nhịn được mà nuốt nước miếng sợ hãi. Dù đã làm tình với anh nhiều lần nhưng mỗi khi tỉnh táo mà nhìn cự vật kia, cô đều không kìm lại được mà kinh ngạc.

Quả nhiên là người đàn ông được cô đặt vào mắt, thân thể đẹp đến mức nhìn thôi cũng ngủ ngon vài tháng, chưa kể người anh em của lão đại cũng rất lợi hại.

"A a a."

Châu Phong nhìn người phụ nữ mất tập trung trước mắt liền nhíu mày, một tay kéo mạnh chân cô: "Hy Nguyệt, ngẩn người ra làm gì? Có phải thích rồi không, hửm?"

Phù Hy Nguyệt choàng hai tay qua cổ người đàn ông to lớn trước mặt, khóe môi nở nụ cười nhẹ nhàng: "Ừm, thích lắm."

"Chậc, nhìn bộ dạng của em kìa. Tốt nhất chỉ như vậy với anh, nếu không anh sẽ không nhịn được mà "cắt" hết đàn ông của em."

"Tất nhiên chỉ có một mình lão đại rồi.

Bàn tay cô mon mèn xuống bên dưới vuốt ve cự vật thô tím đã nổi gân cứng rắn. Được bàn tay mềm mại chạm vào, Châu Phong sung sướng ngẩn đầu thở dốc.

"A ưm... tiếp tục đi em... shhh... làm tốt lắm..."

"Hy Nguyệt... ưm... làm tiếp đi em... Hy Nguyệt..."