Lão Đại, Đừng Như Vậy

Chương 21: ĐỘT KÍCH






Phù Hy Nguyệt nhếch môi, nhướng mày lên tiếng: “Có giỏi thì cậu phẫu thuật thành tôi đi.”

“Chị Nguyệt, chị lại đùa đúng không? Em là trai thẳng đó.”

“Phải rồi, cậu là trai thẳng nên mới không bị đám đàn ông kia dụ dỗ đó.”

Nghe lời nói của cô, Thanh Phong há hốc mồm: “Cái... cái gì. Người trong căn cứ của chúng ta đáng sợ như vậy sao?”

Cô ném cho người kia một ánh mắt khinh thường, bĩu môi nói: “Tôi ở đây cũng gần 10 năm rồi, hơn một nửa cuộc đời của cậu đó. Tôi còn không hiểu được tâm tư của bọn họ sao?”

“Chị Nguyệt, nhất định chị phải bảo vệ em.”

Nhìn hành động của Thanh Phong, chân mày cô nhíu lại: “Chẳng phải cậu nói mình là trai thẳng hay sao?”

[...]

Căn cứ P là trụ sở chính chuyên để xử lý những vụ việc quan trọng của Châu Phong. Bình thường được canh chừng rất nghiêm ngặt nhưng không hiểu tại sao ngày hôm nay lại vắng vẻ đến lạ thường.

Phù Hy Nguyệt không nghĩ quá nhiều, có lẽ trong lúc cô luyện tập thì đám người kia được lão đại giao cho nhiệm vụ khác nên đi rồi.

Cùng lúc đó, dưới cổng chính, vài chiếc xe leo núi di chuyển vào sân. Tiếp theo đó là những người mặc đồ đen bước xuống.

Chỉ lạ một điều là không hề có bóng dáng người nào ra ngăn cản lại, đám

người kia cũng hơi bất ngờ. Một tên gầy nhíu mày cảnh giác: “Lão đại, không phải là bọn họ biết chúng ta đến rồi ẩn nấp đột kích đó chứ?”

“Bớt ngáo đi, mày không nhớ ông chủ nói đám người Châu Phong đi làm nhiệm vụ ở ngoại ô rồi sao?”



Tên cầm đầu đánh vào vai người kia một cái, trầm giọng ra lệnh: “Ở đây không nhiều người, bọn mày phải từ tốn mà tóm gọn hiểu chưa?”

“Long, mày dẫn theo một ít người đi tìm tài liệu mật đi.”

Người tên Long kia liền nhanh chóng làm theo, bước chân nhẹ nhàng theo đường bên hông tiến vào. Về phần tên cầm đầu, hắn dần theo đám anh em trực tiếp xong thẳng vào cửa chính.

Lúc này những người trong căn cứ mới phát hiện có người xâm nhập. Thanh Phong nhíu mày nhìn đám người lạ mặt đang tiến vào, giọng lạnh lùng vang lên.

“Người tiến vào là ai mà dám xâm nhập vào căn cứ này?”

“Ha ha ha ha, còn nói là căn cứ? Bọn tao tiến vào còn không có người ngăn cản kìa. Mày khôn hồn thì né ra để tụi tao vào trong, nếu không đừng trách súng không có mắt.”

Nghe lời nói nghênh ngang của người kia, Thanh Phong cười khẩy một tiếng: “Vậy sao? Cứ chờ xem, ai xin tha còn chưa biết đâu.”

Tên cầm đầu bật cười ha hả: “Bọn mày còn bao nhiêu người chứ? Bây giờ còn sớm, mau quỳ xuống chui qua háng ông đây, tao sẽ giữ lại cái mạng chó của bọn bây.”

“Đắc ý sớm như vậy làm gì?”

Lời của Thanh Phong vừa dứt, một chiếc lồng sắt lớn từ trên cao rơi xuống nhốt gọn hết đám người mặc áo đen kia.

Tên cầm đầu mở to mắt kinh ngạc: “Con mẹ nó, sao lại như thế này?”

Bỗng dưng ánh mắt hắn chạm phải những hình ảnh đang xảy ra phía sau

Thanh Phong, khóe môi không nhịn được mà cong lên đắc ý: “Mọi chuyện còn chưa kết thúc đâu ha ha ha ha.”

“Chị Nguyệt?”

Đám người Thanh Phong quay đầu trợn tròn mắt kinh ngạc, người phụ nữ trong tay bọn chúng chẳng phải là chị Nguyệt của bọn họ hay sao?

[...]



“Suỵt, bên trong có người.”

Tên Long ra hiệu cho đám đàn em phía sau giữ yên lặng, bước chân nhẹ nhàng di chuyển lại gần cánh cửa, tay đặt lên nắm cửa. Sau đó quay đầu ra hiệu: “Chuẩn bị”

Cùng lúc đó trong căn phòng làm việc, Phù Hy Nguyệt đang “lạch cạch” gõ bàn phía, tâm trí lại đặt ở chỗ chuyện đêm hôm qua mà không hề để ý gì đến bên ngoài đang có người xâm nhập.

“Ngồi yên không được nhúc nhích.”

Cách cửa được đẩy mạnh ra, đồng thời giọng nói của tên Long kia cũng vang lên. Một tay hắn cầm súng chỉa vào người phụ nữ đang ngồi trên ghế, một tay ra hiệu cho đàn em lục soát.

Phù Hy Nguyệt bất ngờ bị tập kích, chân mày nhíu chặt lại: “Các người là ai?”

Tên Long kia không hề quan tâm đến câu hỏi của cô, ánh mắt của hắn chỉ một mực dán vào thân thể đầy quyến rũ của người trước mắt. Yết hầu hắn khẽ lay động, lưỡi liếm khóe môi một cách biến thái tiến đến gần cô.

“Cô em xinh đẹp, ngoan ngoãn đi theo anh. Anh sẽ không làm hại em đâu.”

Hai tay của Phù Hy Nguyệt bị hai tên đỗ con giữ chặt, gương mặt xinh đẹp bị người kia bóp chặt đến đỏ lên. Môi của Long áp sát lại gần cô: “Cục cưng, đêm nay em phải thuộc về anh.”

Vừa nói hắn vừa giở giọng cười vô cùng biến thái. Cùng lúc đó một tên đàn em cầm một sấp tài liệu đi đến: “Anh Long, tìm được rồi.”

Khóe môi tên Long giương cao lên thành vòng cung: “Tốt lắm, đi thôi”

[...]

Tối hôm qua vận động quá nhiều khiến bên dưới của cô vẫn còn đau âm ỉ, cộng thêm việc bị kìm hãm lại dẫn đi của đám người kia làm cho sắc mặt cô trở nên trắng bệch không còn sức để lên tiếng.

“Thả chị ấy ra rồi từ từ nói chuyện

Nghe lời nói của Thanh Phong, tên Long kia cười khẩy chế giễu: “Mày không có quyền ra lệnh cho bọn tao.