Lão Đại, Đừng Như Vậy

Chương 1: ĐỪNG ĂN MẶC NHƯ VẬY




 

"Hy Nguyệt, cô xuống đi".

Giọng nói của người đàn ông ngồi ghế lái vang, lên, hắn liếc mắt nhìn sang Phù Hy Nguyệt ngồi bên cạnh.

Cô nhàn nhạt bước chân đẩy cửa bước xuống xe, một tay buông thõng, một tay nắm chặt khẩu súng lục vắt ngang bên hông.

Đèn pha của xe đối diện chiếu thẳng vào người làm gương mặt cô hiện rõ trước mắt đối phương.

 Người bên kia cũng vội vàng bước xuống, bên đó là một người đàn ông trạc 30 tuổi. Tóc chẻ 7/3, trên người là bộ vest đen, hắn nâng mắt nhìn cô, gương mặt lộ vẻ chế giễu: ”Là nữ à, có làm được việc không?”.

“Không được việc thì cậu có thể quay về, lô hàng này khỏi lấy nữa”.

Phù Hy Nguyệt lười biếng ngồi lên đầu xe, tay vân vê khẩu súng, người kia nghe vậy liền bật cười: ”Chị Nguyệt thật biết nói đùa, thứ lỗi cho tôi trêu chọc quá mức”.

“Bớt nói nhiều đi, hàng đến rồi. Giao tiền ra đây”.

 “Chậc, chị Nguyệt không thể chừa chút thời gian nói chuyện với tôi sao?”.

Hắn ta tỏ vẻ tiếc nuối: ”Người ta cố tình ăn mặc thật bảnh bao đi gặp tỷ, không ngờ một cái nhìn nghiêm túc của chẳng có”.

 “Bớt nói đi, lấy hàng rồi thì cút”.

 “Được rồi, hẹn ngày gặp lại Nguyệt Nguyệt”.

“Hừ, cảm lạnh thật”.

 Phù Hy Nguyệt khịt mũi xoay người trở lại vào xe, vừa ngồi vào ghế đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên từ băng ghế phía sau: ”Làm gì mà lâu như vậy?”.

 Người đàn ông ngồi tựa lưng vào ghế, gương mặt điển trai nhưng rất lạnh lùng, anh híp mắt nhìn về bóng lưng của cô cất giọng :”Ổn thỏa rồi?”.

“Vâng, tên đó hơi phiền một chút”.



“Chậc, chị Nguyệt, người ta là có tình ý với chị mà. Có giữ thời gian ở bên cạnh chị”.

 Tên lái xe nghe vậy liền xích lại gần cô, cất giọng khe khẽ, khóe môi của cô vì đó mà giật giật. Chân mày cô khẽ nhíu lại: ”Nói bậy gì đó”.

 “Chị Nguyệt, tôi nói thật mà. Ai mà không nhìn ra tấm lòng của hắn ta. Mở lòng với hắn đi, dù sao chị đang độc thân mà”.

“Cút”.

Phù Hy Nguyệt quay đầu nhìn ra cửa sổ, người phía sau lưng lại một lần nữa cất giọng :”Lái xe đi đi, đến khách sạn Hoàng Gia”.

“Vâng”

[...]

 “Lão đại, hàng giao xong rồi. Ngài mai có phải chúng tôi được nghỉ không?”.

Lúc bước xuống xe, Phù Hy Nguyệt quay đầu nhìn người đàn ông đang bước xuống cất giọng hỏi. Châu Phong nhìn cô bằng ánh mặt lạnh lùng, khẽ gật đầu xem như đồng ý.

Môi cô vì đó mà công lên một cách vui vẻ: ”Vậy chúc ngài ngủ ngon, tôi đi trước”.

Nói rồi, Phù Hy Nguyệt lao đi nhanh như một cơn gió. Một số thuộc hạ khác của Châu Phong nhìn cô chạy đi không nhịn được than thầm.

Đúng là chị Nguyệt lúc nào cũng được lão đại ưu ái, chả bù cho bọn họ.“Còn đứng đó làm gì?”.

 Châu Phong quay đầu, híp mắt nhìn đám người ỏe oải đằng sau: ”Muốn đứng đây đến mai luôn sao?”.

“Không phải, lão đại chúng tôi đi đây”.

 “Lão đại, ngày mai chúng tôi có thể nghỉ không?”.

 Thanh Vũ mạo muội lên tiếng, thì nhận được ánh mắt sắc bén từ người mang danh lão đại, anh khẽ ho vài tiếng: ”Khụ, tôi thấy chị Nguyệt cũng được nghỉ mà”.

 “Chẳng phải lão đại, ngài nói là chúng ta ai cũng như nhau sao? Chị ấy được nghỉ, có phải chúng tôi cũng được nghĩ không?”.

“Muốn nghỉ?”.



“Phải nha”.

Cả đám hớn hở gật đầu. Châu Phong phát tay: ”Được rồi, muốn nghỉ thì nghỉ, gọi đám người khác đến đây”.

 “A cảm ơn lão đại, ngài thật tốt bụng. Tôi yêu ngài quá đi”.

Thanh Vũ cao hứng, nếu không phải Châu Phong quá lạnh lùng thì anh đã lao đến ôm hôn vài cái.

 “Cậu bớt làm tôi buồn nôn đi”.

Châu Phong hừ lạnh một cách đầy khinh thường rồi xoay người đi lên tầng VIP. Cánh cửa thang máy mở ra, bên trong một cô gái lười biếng đang tựa vào thành tay vịnh. Mắt nhìn thấy anh liền sửa dáng đứng trở lại bình thường: ”Lão đại”.

 “Chạy nhanh như vậy, cuối cùng cũng thua bước chân của tôi?”.

Anh nhướng mày, liếc nhìn cô gái quyến rũ bên cạnh: ”Sau này đừng mặc quần áo thế này nữa”.

 Phù Hy Nguyệt nhíu mày nhìn quần áo trên người mình, ngây ngốc một chút. Có gì sao? Chẳng phải mấy năm nay cô đều mặt như thế này à, quần áo da bó sát người. Phô bày những đường cong nóng bỏng, chẳng phải rất đẹp sao?

  Châu Phong dường như đọc được suy nghĩ của cô, nhàn nhạt nói: ”Chẳng đẹp tí nào”.

Phù Hy Nguyệt ngẩn đầu :"Hả? Lão đại, ngài không thích sao?"

Nghe cô hỏi như vậy, Châu Phong sững người, sau đó giả vờ ho vài tiếng :"Tôi nói cô đừng mặc thế này nữa, ăn mặc rộng rãi một chút"

"Lại làm sao nữa, chẳng phải mọi người đều khen đẹp sao? Lão đại thật kì quái"

Cô cúi đầu lẩm bẩm, bỗng dưng âm thanh từ người đàn ông bên cạnh vang lên :"Nói cái gì?"

"Không... không có gì. Tôi đến rồi, tôi đi trước nhé, tạm biệt lão đại"

 Phù Hy Nguyệt gượng cười, dùng cả tính mạnh để chạy đi. Ánh mắt của anh nhìn theo bóng lưng của cô ngay sau đó liền trầm xuống, Châu Phong cũng bước chân khỏi thang máy, lạnh lùng bước theo hướng cô vừa đi.

Ủng hộ truyện của mình nha, đừng quên like nè