Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 164




Tiên phủ nho nhỏ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió, mấy cây cỏ nhỏ đang chơi đùa cọ cọ cũng ý thức được có gì đó không thích hợp, ngừng thở co lá cây lại, làm bộ ngoan ngoãn.

Trên bàn đá cẩm thạch trắng rồng ta dường như bị thứ gì đó đóng đinh lại, không nói chuyện cũng bất động, không khí vô hình càng ngày càng nặng nề, cái đuôi nho nhỏ cũng duỗi thẳng cứng còng, không khác gì chiếc đũa nhám.

(Không biết có ai thắc mắc tại sao t để là "chiếc đũa nhám" không nhỉ? Chẳng là t lượn fb, thấy có page viết câu chuyện cười nhỏ là "con đường nhám" á, thế giải nghĩa ra là không bằng phẳng nên mới kêu là "nhám", nên mạo muội để vầy, vì chuyện cũng lâu rồi nên t cũng chẳng nhớ page ấy tên gì nữa)

Trong viện người nhàn nhã duy nhất chỉ có Khương Nhuế, nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi, suy nghĩ của cô lúc này có lẽ còn phức tạp hơn bất kỳ sinh linh nào ở đây.

Từ lần đầu tiên xuống hạ giới tìm kiếm mảnh vỡ nguyên thần của Cửu Uyên thần tôn, khi gom đủ một mảnh cuối cùng, cô vẫn luôn cho rằng hắn sẽ quên hết mọi thứ ở cõi luân hồi, trên đường trở về cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô đã sớm nghĩ đến chuyện đường ai nấy đi, thế nhưng tình huống trước mắt này, hoàn toàn xáo trộn hết mọi kế hoạch của cô.

Dường như vui, tựa như buồn, giống như là bàng hoàng, mà ngay cả chính cô cũng không nếm ra được thứ cảm xúc đó.

Tiên hạc chốn xa réo rắt kêu vang đánh gãy suy nghĩ của cô, cô đứng lên, cầm hộp trang sức về phòng.

Rồng ta bừng tỉnh, liếc mắt một cái thấy bóng dáng cô, bất chấp nghĩ nhiều, lập tức vẫy cái đuôi đuổi theo.

"Nhuế, Nhuế Nhuế......"

Giọng nói non nớt dẻo quẹo, lo sợ bất an vang lên bên tai, giống hệt mấy cây cỏ xin cô khoan dung khi làm chuyện xấu.

Khương Nhuế không để ý, lấy một chiếc hộp gỗ tinh xảo trên kệ để đồ trang sức trong nhà, cất món trang sức chuẩn bị tặng cho tiểu Mẫu Đơn vào hộp, rồi sau đó dựa vào cửa sổ gọi một con tiên hạc đến, đút cho nó một viên linh đan coi như là lộ phí giao hàng.

Tiên hạc thân mật mà mổ mổ tay cô, sau đó bay lên cao.

Làm xong này đó, tiểu thảo long liền dẫm lên đám mây lơ lửng bên người cô, lát sau lại vòng đến trước mặt, sau lại vòng sang bên người, mắt long lanh trông mong mà kêu một tiếng Nhuế Nhuế, đôi mắt đậu xanh nho nhỏ lộ ra vài phần đáng thương.

Khương Nhuế gõ gõ mặt bàn, nói: "Có chuyện ngồi xuống nói."

Tiểu thảo long lập tức dừng lại trên bàn, thân rồng tinh tế đáp xuống bàn, ngẩng đầu tha thiết nhìn cô.

"Sao thế, không có gì muốn nói?" Khương Nhuế đợi một lát, hỏi.

Rồng ta vội nói: "Có có có!"

Nói là có, nhưng nghẹn nửa ngày, cũng không thấy hắn nói ra cái gì, thân rồng tinh tế xoắn đến xoắn đi, mắt nhỏ cẩn thận liếc cô, như là muốn phán đoán xem giờ cô có đang tức giận hay không, sau đó giống như con rắn mà bò lại gần, đuôi lửa nhỏ thử cào lên tay cô để trên bàn*.

"Nhuế Nhuế, có phải nàng cũng nhớ mọi chuyện hay không?"

Khương Nhuế không trả lời, chỉ nâng mí mắt.

Cái đuôi đã quấn lên ngón út của cô, rồng ta lắp bắp nói: "Vậy, vậy sao nàng không tới gặp ta?"

Khương Nhuế thưởng thức ngọc bội, nghe thấy lời này, ồ một tiếng, nhìn không ra biểu cảm gì mà nhìn hắn chằm chằm, "Cho nên đều là tiểu tiên sai, dám to gan lớn mật không đi thỉnh an thần tôn đại nhân, mong ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, giơ cao đánh khẽ tha ta một lần."

"Ta......" Rồng ta rừng lớn mắt, nhảy dựng tại chỗ, ủy khuất nói: "Ý ta không phải vậy!"

Hắn tức giận xoay người, cuốn mình thành một cục, ngẫm lại người trong lòng hiểu lầm với hờ hững, càng thêm thương tâm và ủy khuất, bóng dáng nho nhỏ bày vẻ đáng thương. (Bảo bảo tổn thương bảo bảo không nói)

Bỗng nhiên có bàn tay ấm áp nâng người hắn lên, Khương Nhuế nhìn rồng ta héo rũ, vươn đầu ngón tay điểm điểm sừng rồng, "Khóc?"

"Không có!" Đuôi rồng vội cọ qua khóe mắt, thấy còn đang ở trong lòng bàn tay cô, nháy mắt khôi phục sức sống, dùng đôi mắt ẩm ướt nhìn cô, chân trước chờ mong lại bất an di chuyển, "Nhuế Nhuế, nàng nguyện ý nói chuyện với ta sao?"

"Chẳng lẽ giờ ta đang nói chuyện với không khí?" Khương Nhuế hỏi lại.

Tiểu thảo long mừng rỡ khóe miệng vểnh sang hai bên, ở trên lòng bàn tay cô lăn một vòng, ở trong lòng bàn tay cọ tới cọ lui, "Nhuế Nhuế Nhuế Nhuế, nàng thật tốt."

Khương Nhuế nhìn hắn một lát, suy đoán trong lòng càng thêm chắc chắn, nói: "Khi ngươi hóa thành hình người, có phải khác hẳn với bây giờ không?"

Rồng ta đã bò lên trên cổ tay cô, vươn lưỡi vui sướng liếm mạch máu trên cổ tay, không e dè nói: "Hình người rất mệt, ta không thích hình người."

Bản thân Khương Nhuế cũng có nguyên hình, khi hóa thành nguyên hình, tính cách cũng có chút khác biệt nhỏ so với hình người, nhưng không rõ ràng lắm, chỉ là hình người có đủ loại trói buộc, nguyên hình thì chẳng có chuyện gì phải ép buộc, hoặc vốn dĩ do thuộc tính giống loài, có thể tùy tâm hưởng thụ ánh mặt trời và tiên tuyền.

Đa số cỏ cây động vật thành tiên, hai loại hình thái đều sẽ có tình huống như vậy, không tính là tật xấu, nhưng giống như Cửu Uyên này, tính cách giữa hình người và nguyên hình chênh lệch lớn như thế quả là hiếm thấy.

Cô tự hỏi, có phải lúc là hình người hắn bị ước thúc khắc chế quá mức hay không, cho nên khi biến thành rồng, thì trở nên không đàng hoàng, trước sau căn bản như hai người khác nhau.

Mắt thấy hắn sắp mò vào trong ống tay áo, Khương Nhuế liền túm cái đuôi nhỏ kéo ra, đầu tiểu thảo long rúc xuống dưới, lắc lư lủng lẳng ở trong tay cô.

Dáng vẻ này, nào có nửa phần thần tôn uy nghi chứ.

Khương Nhuế vốn có vài lời muốn hỏi, đến bên miệng lại biến thành chuyện không liên quan: "Bản thể của ngươi là màu gì?" Cô chưa bao giờ nghe thấy người khác nhắc tới, nguyên hình của Cửu Uyên thần tôn màu màu xanh lục như thế này thì thật làm người ta hốt hoảng.

"Màu bạc." Bé rồng không mấy tình nguyện nói. Hắn biết Nhuế Nhuế thích mấy cái cây cỏ màu xanh lục kia, cho nên cũng ủy khuất chính mình biến thành màu xanh, để gia tăng tranh sủng.

Thần sắc Khương Nhuế phức tạp lắc đầu, "Biến trở lại đi."

Một con rồng bạc, không biết xinh đẹp hơn rồng xanh biết bao nhiêu lần, chẳng hiểu trong đầu hắn nghĩa cái gì, lẽ nào đầu thu nhỏ, nên đầu óc cũng teo theo luôn sao?

Tiểu thảo long ngoan ngoãn nghe lời, cái đuôi nhoáng lên, quanh thân tràn ngập mây mù nhàn nhạt, chờ mây mù tan đi, một bé rồng bạc đã ở trước mắt, óng ánh ánh bạc, uy phong lẫm liệt, dưới long uy, vạn thú cúi đầu.

Nhưng mà tinh thần rồng bạc lại không thể ngẩng cao đầu, đôi mắt màu xanh băng nhìn cô, "Khó coi lắm phải không?"

Khương Nhuế nín thở, một hồi lâu mới chậm rãi phun ra một hơi, không chút để ý nói: "Còn tạm."

Sau đó đặt rồng vào lòng bàn tay mình, ngón tay thong thả ung dung vuốt ve sống lưng hắn, trên mặt vẫn bất động thanh sắc.

Chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến bí mật nhỏ, cũng không thể để rồng ta biết rằng cô suýt nữa bị sắc đẹp mê hoặc, nếu không chắc chắn mũi hắn sẽ vểnh lên đầu.