Chương này dành tặng cho tiểu tình yêu @mochioanh426jk:3 Có đáp án đúng trong phạm vi của t nè:>>
Editor: Bắc Chỉ.
Beta: Leo Lười Ham Hố.
Gần đây, hoa đào trong Minh Sơn trang nở rộ, Liễu Hành Phong là người không chịu ngồi yên, lại ngại ngắm hoa một mình cực không thú vị, vì thế kiên quyết lôi Lăng Uyên từ trong thư phòng ra ngắm cùng cho vui.
Bọn họ hẳn là vừa đến không lâu, trước đó Khương Nhuế đi ngang qua, đâu có gặp đâu.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp cận Lăng Uyên sau khi tiến vào thế giới này.
Cô hơi cúi đầu tiến lại gần, dừng lại cách đình vài bước xa, "Gặp qua trang chủ, Liễu thiếu hiệp."
Vì cúi đầu, tầm mắt có hạn, chỉ có thể nhìn thấy chân người với xe lăn, kỳ lạ chính là, khi chiếc xe lăn kia di chuyển, bánh xe thế mà không nhúc nhích.
Khương Nhuế suy đoán, hẳn là Lăng Uyên dùng nội lực lên xe lăn, trực tiếp dùng lực làm xe chuyển động, mà không phải dựa vào hai cái bánh xe. Nếu đây thường ngày hắn đều làm vậy, với độ tuổi này mà nói, nội lực của hắn thâm hậu đến đáng sợ như thế nào chứ.
"Không cần đa lễ." Cô nghe được Lăng Uyên hòa nhã nói.
Mặc dù là nói chuyện với một đầu bếp nữ nho nhỏ, hắn thoạt nhìn vẫn ôn hòa hào phóng.
Liễu Hành Phong từ trong đình bước ra, "Sao ngươi lại ở đây?"
Khương Nhuế nói đúng sự thật: "Đi đưa điểm tâm cho một tiên sinh ở Đông viên."
"Khó trách, ngày thường đâu thấy ngươi đi lại đâu. Nghe nói bữa ăn khuya gần đây đều là do Tam nương làm? Đêm nay ta muốn ăn cháo cá phi lê với bánh hoa sen, không biết có hay không?"
"Liễu thiếu hiệp đã mở miệng, dĩ nhiên là có." Khương Nhuế nói.
"Được được", Liễu Hành Phong cười ha hả nói: "Ta biết Tam nương sẽ không làm ta thất vọng. Lăng huynh tối nay muốn ăn gì? Không bằng nói ra luôn đi, để cho Tam nương chuẩn bị trước."
Lăng Uyên nhìn hai người, cười nói: "Không cần, xưa nay ta không ăn khuya."
Liễu Hành Phong tiếc nuối lắc đầu: "Lăng huynh lại mất đi rất nhiều lạc thú. Có phải ở phòng bếp Tam nương còn có việc hay không? Không cần trễ nải ở đây đâu, ngươi có việc thì đi đi."
Khương Nhuế cáo lui, dọc theo đường nhỏ đi ra ngoài, khi sắp đi ra khỏi hoa viên, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Liễu Hành Phong đang nói chuyện với Lăng Uyên, đại khái nói đến chuyện thoải mái gì đó mà cười to ra tiếng.
Trên mặt Lăng Uyên hàm chứa ý cười nhạt, một tay vuốt ve chén trà, tựa hồ nhận thấy được cái gì, bỗng nhiên giương mắt xem ra.
Cách tầng tầng lớp lớp hoa đào, ánh mắt hai người chạm nhau trong chớp mắt, Khương Nhuế như bị kinh hãi, lập tức cúi đầu rời đi.
Lăng Uyên thần sắc bình tĩnh thu hồi tầm mắt, nâng chung trà lên gạt gạt lá trà.
"Lăng huynh, đệ nói nhiều như vậy, sao huynh không đáp lại tiếng nào vậy, sao thế, lúc trước đệ nói không sai phải không, Tam nương ở trong mắt Lăng huynh, có được coi như là mỹ nhân không?"
Lăng Uyên lại cười nói: "Liễu hiền đệ nói không sai."
"Đệ nói mà," Liễu Hành Phong vỗ tay một cái, "Cô nương xinh đẹp như vậy, cũng ở trong Minh Sơn trang của các người, ai lại đi sắp xếp cho người ta làm việc ở phòng bếp chứ. Chờ thêm vài ngày thân quen hơn tý, đệ liền đi hỏi nàng ấy xem có muốn về nhà ta không, ở nhà ta, ít nhất phải để nàng làm quản sự đại nha hoàn, Ừm...... Thỉnh thoáng xuống bếp làm cơm cho ta là được."
Lăng Uyên chỉ nhẹ cười không nói.
Khương Nhuế còn muốn tìm một cơ hội hỏi thử mục đích của Liễu Hành Phong, kết quả ngày hôm sau, người trong viện hầu hạ cậu tới nói, mấy ngày gần đây không cần làm cơm cho Liễu thiếu hiệp nữa, sáng sớm cậu đã ra cửa đi thăm bằng hữu rồi, không biết lúc nào mới lại đến Minh Sơn trang.
Lời này vừa nói xong, trong phòng bếp liền có vài tầm mắt mịt mờ dừng ở trên người Khương Nhuế, có tiếc hận, có lo lắng.
Khương Nhuế dở khóc dở cười, xem ra bọn họ thật sự cảm thấy Liễu Hành Phong coi trọng cô, lúc nghe nói cậu đi rồi, còn vì cô mà cảm thấy đáng tiếc.
Thế nhưng cũng tốt, người đi rồi, cuối cùng cô cũng không cần quan tâm người ta hiểu lầm hay không hiểu lầm.
Hiện giờ cô phụ trách bữa khuya của trang chủ và môn nhân, so với việc chuẩn bị đồ ăn sáng thì nhẹ nhàng hơn chút, suy cho cùng thì người ăn bữa khuya cũng không nhiều, chỉ là khi kết thúc công việc có chút muộn, lúc đầu còn có Liễu Liễu đi chung, nhưng buổi sáng hôm sau nàng ấy phải dậy sớm, cho nên mỗi khi vào đêm không bao lâu liền bắt đầu ngủ gật, vì thế sau khi chờ Lý mụ mụ về nhà, Khương Nhuế dứt khoát để nàng ấy đi về nghỉ ngơi.
Dù sao cô cũng không lo mình đi đêm gặp nguy hiểm, gần đây Minh Sơn trang bảo vệ trong ngoài nghiêm ngặt, bọn đạo chích bình thường không thể lẻn vào được, thứ hai, cho dù cô không may gặp phải, rốt cuộc là ai là người xui xẻo còn chưa biết được đâu.
Như thế, bình an không có việc gì qua mấy đêm. Tối nay, trên trời không có ánh trăng, Khương Nhuế cầm theo đèn lồng đi qua một khu rừng trúc nhỏ trong Minh Sơn trang, bỗng nhiên ngửi được mùi máu tươi cực nhẹ, mùi đó cực kỳ nhạt, người bình thường căn bản không thể phát hiện được, cho nên tuy rằng có hộ vệ tuần tra quanh rừng trúc, nhưng lại không ai đi vào tìm tòi.
Nếu là ngày thường, Khương Nhuế cũng sẽ không nhiều chuyện, nhưng ngoại trừ mùi máu tươi, cô còn cảm giác được hơi thở của Lăng Uyên, hơn nữa không có người thứ hai.
Chẳng lẽ hắn bị thương?
Cô đứng ở trên đường nhỏ một lúc, chân di chuyển, một tay cầm đèn lồng, một tay nâng nhẹ làn váy, bước vào rừng trúc.
Ban đêm ánh sáng vốn ít ỏi, đặc biệt là trong rừng trúc, tuy có đèn lồng, nhưng cũng không tác dụng gì lắm, Khương Nhuế dựa vào cảm giác đi về phía trước, loáng thoáng nhìn thấy một người đang dựa vào cây trúc thô to, một màu đen như mực nhìn không rõ.
Mặc dù cô không gây ra tiếng động nào, nhưng người nọ lại phát hiện, khi hắn ngẩng đầu lên, Khương Nhuế nhận thấy được luồng sát khí nồng đậm.
Tác giả có lời muốn nói:
Đúng vậy, chính là ngắn như vậy đấy, tác giả quân bận yêu nhau với bí văn, cảm ơn mọi người hì hì hì hi
Lời editor: Thật ra, t cảm thấy, các tiểu tình yêu của t đều rất nhiệt tình ủng hộ, và còn nắm bắt được tính cách của các đại lão hơn cả t nữa:v. Mini game này cũng chỉ là chọn đại diện các tiểu tình yêu để t gửi lời cảm ơn các tiểu tình yêu đã ủng hộ t trong thời gian qua thôi:> Chứ lấy hết thì chắc bộ này gần 200 chương vẫn chưa đủ:(((
31/03/2020 – Hoàn thành.