Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 120




Editor: Bắc Chỉ.

Chạng vạng Thư Tiểu Vân mới quay về, thần sắc cũng không nhẹ nhàng, thấy hai người Khương Nhuế, trên mặt mới dần lộ ra chút ý cười.

Nhìn ra được bà có tâm sự, Diêm Chiêu ngồi một lát rồi tạm biệt, người vừa đi, mày Thư Tiểu Vân càng thêm ưu sầu nhăn lại.

"Mẹ, làm sao vậy?" Khương Nhuế nhẹ giọng hỏi bà.

Thư Tiểu Vân sờ sờ mặt cô, thở dài, "Mạn Mạn, hôm nay mẹ gặp bác hai của con."

Người bác hai này, chính là chị họ của ba ruột Thư Mạn Mạn, Khương Nhuế nhớ rõ, bà ấy thuộc số ít người tốt trong cái gia đình kia.

"Có phải Giang Lỗi muốn gây phiền toái cho chúng ta không mẹ?" Khương Nhuế không muốn gọi người đàn ông kia là ba, từ khi Thư Mạn Mạn rời đi cùng Thư Tiểu Vân, cũng chưa từng gọi.

Thư Tiểu Vân nói: "Cô hai con nói với mẹ, nhà bọn họ có chút chuyện."

Lúc ấy Giang gia bức cho Thư Tiểu Vân mang theo con gái tay trắng rời đi, không bao lâu lại lấy con dâu khác, năm thứ hai liền sinh hai đứa con trai, làm người Giang gia đắc ý, khắp chốn nói Thư Tiểu Vân không có phúc khí, mới không sinh được con trai.

Kết quả không vui được bao lâu, không lâu trước đây, cô vợ mới vào cửa đột nhiên ôm theo con trai chạy biến, mọi người thế mới biết, đứa trẻ kia căn bản không mang dòng máu Giang gia, Giang Lỗi đội nón xanh, làm đầu rùa đen xanh mướt, nuôi con của người khác mà còn nuôi đến dương dương tự đắc!

Chuyện này khiến người khác cười vỡ mật, vợ trước xinh đẹp hiền tuệ không cần, cưới con vợ hư hỏng vào cửa, quả nhiên ác nhân còn có ác nhân trị!

"Vậy không phải là chuyện tốt sao? Mẹ lo lắng cái gì chứ?" Khương Nhuế nghi hoặc nói.

Thư Tiểu Vân nhíu mày nói: "Cô hai con nói, bà nội con không biết nghe được ở đâu bảo chúng ta có cái cửa hàng, giờ muốn để cho ba con hòa hợp lại với mẹ, nhà bọn họ có cái đức hạnh như thế, chỉ sợ sẽ làm ra được loại chuyện này."

Khương Nhuế cười lạnh: "Bọn họ nói hợp thì hợp sao? Đúng là rát vàng lên mặt mình mà. Mẹ đừng lo, không sợ bọn họ đến đây, cho dù bọn họ mặt dày vác mặt đến, mặc kệ là ai, tới đây thì đánh cho một trận, cho mẹ xả giận!"

Thư Tiểu Vân vốn lo lắng sốt ruột, thấy con gái làm bộ du côn ác bá, nhịn không được chọc chọc trán cô, "Một đứa con gái như con, thân thể nhỏ nhắn, sao mở miệng lại đánh này đánh cái kia chứ? Nghe lời mẹ, nếu ngày nào đó bọn họ đến đây thật, trước con cứ trốn ra ngoài, biết không?"

Thư Tiểu Vân phiền chán người Giang gia, biết nếu bọn họ thật sự động tâm, nhất định sẽ dây dưa không rõ, mình bà thì không sao cả, chỉ sợ con gái mình chịu kinh hách (khiếp sợ).

Khương Nhuế cầm tay bà không nói, cô nói đánh một trận, cũng không phải là khoác lác trước mặt Thư Tiểu Vân, nếu người Giang gia dám tới, cô cũng sẽ không khách khí, dù sao lấy bản lĩnh của cô mà nói, có rất nhiều biện pháp làm Giang Lỗi nửa chết nửa sống, còn sẽ không bị lộ tẩy là mình làm.

Thế nhưng, cô có thể làm chỉ là nhất thời, không thể vẫn luôn ở bên cạnh Thư Tiểu Vân, chờ sau này đi học đại học, hoặc là lập gia đình, còn lại một mình bà lẻ loi, luôn khiến người khác lo lắng. Huống hồ tâm nguyện lúc trước của Thư Mạn Mạn, ngoại trừ không để Thư Tiểu Vân thương tâm ra, còn hy vọng bà có thể hạnh phúc.

Cô ngẩng đầu đánh giá Thư Tiểu Vân, tuổi còn chưa đến 40, trên mặt lại không hiện lên dấu vết năm tháng, làn da trắng nõn, tính tình ôn nhu, người như vậy, dựa vào cái gì mà thằng tra nam như Giang Lỗi làm chậm trễ nửa đời, ly hôn còn lo lắng đề phòng, e sợ gia sản bị cướp đi?

Cô bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: "Mẹ ơi, mẹ không định tìm ba ba cho con sao?" Cô biết sớm có người có ý với Thư Tiểu Vân, nhưng bà vẫn luôn chưa gật đầu.

Thư Tiểu Vân ngẩn ra, ngay sau đó đỏ mặt, thoạt nhìn càng thêm không giống như người đã có con gái học cấp ba. Bà dỗi nói: "Con nít con nôi, hỏi cái này làm cái gì?"

Kỳ thật, từ sau khi ly hôn, vẫn luôn có người quen khuyên nhủ bà nhân lúc tuổi còn trẻ mà đi tái giá đi, có khi một mình bà dẫn theo con gái sinh bệnh, nhiều lúc cảm thấy không thể chống đỡ được nữa, cũng đã trộm khóc vài lần, cũng muốn có người có thể dựa vào, nhưng lại mạnh mẽ cắn răng, không vì cái gì khác, chỉ vì không muốn để cho con gái chịu ủy khuất —— đến cha ruột còn vì con bé bệnh tật ốm yếu mà ghét bỏ, Thư Tiểu Vân sao dám kỳ vọng vào một người không có quan hệ huyết thống yêu thương Mạn Mạn của bà?

"Con cũng không còn nhỏ nữa, mẹ xem, con cũng đã có bạn trai, qua một năm nữa sẽ đi học đại học, chờ tốt nghiệp đại học xong, con đã là người lớn chân chính. Mẹ, mẹ còn trẻ mà, cho dù không muốn tái giá, thì cũng không nên đặt hết tinh lực cả đời lên người con, mẹ có thể như các cô dì khác ở trên phố, hứng lên thì đi ca hát khiêu vũ, ra cửa thì đi du lịch, thế giới lớn như vậy, không phải chỉ có mỗi con phố Liên Hoa nhỏ hẹp này, trên đời có nhiều chuyện thú vị như vậy, ngoại trừ nuôi con, cũng có thể thử các việc khác xem sao."

Thư Tiểu Vân sửng sốt, vui đùa nói: "Sao nào, cảm thấy mẹ vẫn luôn quản cô, ngại phiền?"

Khương Nhuế quấn lấy cánh tay bà nói: "Sao có thể chứ, con chỉ cảm thấy, mẹ xinh đẹp như vậy, không đi ra ngoài chơi, không đi câu mấy anh soái ca thật quá đáng tiếc."

"Càng nói càng thái quá, vẫn là con gái đấy!" Thư Tiểu Vân xụ mặt, trong mắt lại có ý cười.

Hai người lại nói một vài chuyện, mắt thấy mặt mày ưu sầu của Thư Tiểu Vân đã bay biến hết, Khương Nhuế mới nói ra chuyện Diêm Chiêu nói hôm nay: "Diêm Chiêu nói mẹ cậu ấy muốn gặp con."

Thư Tiểu Vân vừa nghe, chần chờ nói: "Mẹ nghe nói gia cảnh Diêm Chiêu không tệ, nhà chúng ta như vậy...... Nhà cậu ta có thể không thích hay không?"

Điều bà lo lắng cũng không phải là không có lý do, nếu hai đứa nhỏ chỉ là bạn bè chơi chung, giờ tuổi còn nhỏ, tương lai biến số rất lớn, tạm thời không suy xét đến vấn đề gia cảnh hai bên. Nhưng giờ mẹ Diêm Chiêu đề ra chuyện muốn gặp mặt, Thư Tiểu Vân liền sợ tình huống nhà mình sẽ làm con gái mất điểm.

"Chắc là không đâu, nếu nhà cậu ấy có ý kiến gì, cùng lắm thì chia tay, mẹ thương con nhiều năm như vậy, cũng không nên vì con mà phải đến nhà người ta ép dạ cầu toàn." Khương Nhuế nói.

"Cho nên nói con chỉ là đứa trẻ, kết giao chia tay nói ra dễ dàng như vậy." Thư Tiểu Vân nói cô một câu, "Đến nhà họ làm khách, không thể nói mấy lời tùy tiện này đâu đấy."

"Con biết rồi ạ." Khương Nhuế gật đầu, nói khi nào, nói những cái gì cô đường nhiên biết, vừa rồi nói như vậy, cũng là vì để Thư Tiểu Vân an tâm, để bà biết rằng bà sẽ không vô duyên vô cớ bị chịu ủy khuất.

"Diêm Chiêu có nói là lúc nào không? con" Thư Tiểu Vân lại hỏi.

"Cậu ấy hy vọng là ngày mai ạ."

Thư Tiểu Vân bị dọa nhảy dựng, nhìn thời gian, lôi kéo cô đi ra ngoài, "Các con là hai đứa nhỏ, làm quyết định gì cũng quá tùy ý, đi ra ngoài lát đã, lên phố mua quần áo với mẹ, đến nhà người ta làm khách, không thể quá thất lễ được."

Lúc này trên bàn cơm Diêm gia, Diêm Chiêu cũng ném xuống một câu: "Con mời bạn gái con trưa mai tới nhà."

Mấy người trên bàn cơm ngừng lại, Tô Lị bỗng nhiên phất tay đập ót hắn một cái, "Thằng nhóc chết tiệt này, nói sớm hơn tý thì anh mất mạng được à!" Nói xong cơm cũng không ăn, đứng dậy tìm bảo mẫu chuẩn bị tổng vệ sinh suốt đêm.

"Anh, bạn gái là cái gì?" Diêm Tinh nghiêng đầu hỏi.

Diêm Chiêu liếc nhìn nhóc một cái, "Bạn gái chính là bạn gái."

Diêm Tinh nhíu nhíu mũi, lại đi hỏi Diêm phụ: "Ba ba, cái gì gọi là bạn gái?"

"Ừm......" Diêm phụ trầm ngâm, suy nghĩ từ ngữ tương đối thích hợp với nhóc, "Bạn gái chính là cô bé luôn chơi cùng với con."

Trước mắt Diêm Tinh sáng ngời, lại đi hỏi Diêm Chiêu: "Anh, anh có mấy người bạn gái?"

"Ranh con biết cái gì," Diêm Chiêu không kiên nhẫn lắm nói, "Bạn gái đương nhiên chỉ có một."

Nào biết Diêm Tinh lại lập tức cao hứng lên: "Anh đần thế, chỉ có một người bạn gái, em có ba người đấy nhé!" Nhóc mắng xong liền trượt xuống ghế dựa, bước chân ngắn nhỏ hưng phấn đi tìm Tô Lị: "Mẹ ơi mẹ, con có ba người bạn gái! Con cũng muốn mời bạn gái tới nhà chơi!"

Diêm Chiêu trầm mặc nhìn về phía ba hắn.

Diêm phụ ho khan một tiếng, cười ha ha: "Ăn cơm ăn cơm, sao người đều đi hết cả thế này."

Khương Nhuế đến Diêm gia làm khách, vốn dĩ Diêm Chiêu nói đến phố Liên Hoa tới đón, cô cảm thấy phiền phức, tự mình bắt xe, xe taxi ngừng ở ngoài khu biệt thự quanh hồ.

Hôm nay cô mặc một bộ váy trắng mới mua, làn váy đến đầu gối, lộ ra cẳng chân trắng nõn thon dài, dưới chân đi một đôi giày da đỏ có quai, đeo cái túi nhỏ màu hồng nhạt, khi cô soi gương, cứ cảm thấy quá non nớt, nhưng Thư Tiểu Vân lại gật đầu lia lịa.

Diêm Chiêu cầm theo cây dù chờ ở ngoài tiểu khu, vừa thấy người đến liền nhanh chân đi qua, nghiêng dù che nắng cho cô, lại cầm hộp giấy cô cầm trong tay, hai mắt gắt gao chăm chú nhìn cô.

"Nhìn gì thế?" Khương Nhuế cười hỏi.

Diêm Chiêu ồ một tiếng, hiện ra vài phần không được tự nhiên, ngữ khí khô cằn nói: "Cậu mặc như vậy...... Rất đẹp."

Khương Nhuế cười cười, nhìn cây dù xinh đẹp trên đỉnh đầu, lại hỏi: "Là dì bảo cậu mang dù đúng không?"

Diêm Chiêu gật gật đầu, vừa rồi hắn nhận được tin nhắn ra cửa của cô, liền đứng dậy đi ra ngoài, là Tô Lị nhét dù cho hắn.

Bởi vì một tay cầm dù, một tay cầm hộp giấy, Diêm Chiêu liền không còn tay nào để nắm tay cô, hai người sóng vai đi một lát, đi qua một con đường nhỏ yên tĩnh, hắn bỗng nhiên nói: "Cậu khoác tay tớ đi."

Khương Nhuế nhìn hắn liếc mắt một cái, không nói thêm cái gì, khoác cánh tay hắn.

Thoạt nhìn hắn rõ ràng vui lên rất nhiều, khóe miệng vểnh lên. Mãi cho đến ngoài vườn hoa Diêm gia, Khương Nhuế mới buông tay ra.

Người nhà Diêm gia đang chờ ở phòng khách, Khương Nhuế theo Diêm Chiêu vào cửa, lập tức cảm nhận được vài đạo (tia, đường) tầm mắt.

Cô liền tươi cười, ngoan ngoãn chào hỏi: "Chú, dì, chào buổi sáng ạ, con tên là Thư Mạn Mạn, tùy tiện tới nhà làm khách, quấy rầy ạ."

Diêm phụ ôn hòa gật gật đầu: "Trời nóng thế này, vậy là có tâm rồi."

Tô Lị vội nói: "Mau ngồi mau ngồi, nào có cái gì quấy rầy với không quấy rầy chứ, dì đã sớm ngóng trông con tới đấy." Lại trừng mắt nhìn Diêm Chiêu liếc mắt một cái, "Tiểu tử ngốc này chờ cái gì, còn không mời Mạn Mạn ngồi xuống?"

Tiểu tử này cho rằng chính nó là khách đấy à, đến giới thiệu cũng phải để con gái người ta nói, hắn có thể tìm được bạn gái, Tô Lị cảm thấy mình phải đi thắp hương tổ tiên một chuyến.

Ba người Diêm gia ngồi thành một hàng trên sofa, Diêm Chiêu để Khương Nhuế ngồi ở sofa đơn, còn mình ngồi ở tay vịn bên cạnh cô. Hắn nhớ tới hộp giấy cầm trên tay, liền đặt ở trên bàn trà, "Đây là quà."

Hộp giấy đơn giản trang nhã tản ra vị thơm ngọt, hai mắt Diêm Tinh sáng lấp lánh, lúc thì nhìn hộp quà, lúc thì nhìn Khương Nhuế.

"Con tới là tốt rồi, còn mang quà tới làm cái gì chứ." Nói là thế, nghe ngữ khí của Tô Lị, hiển nhiên là cao hứng.

Khương Nhuế xấu hổ nói: "Là mẹ con nướng chút bánh kem thôi ạ, cũng không biết có hợp khẩu vị của chú với gì không ạ."

"Tay nghề của mẹ con dì cũng có thử qua rồi, hương vị chắc chắn không chê vào đâu được." Tô Lị lập tức bảo người làm mang hộp giấy vào phòng bếp, bày lên đĩa rồi lại mang ra. Trong lúc bà vừa nói chuyện với Khương Nhuế, vừa không dấu vết mà đánh giá, càng xem càng yêu thích.

Đại khái con người đều như thế, thiếu cái gì thì thích cái đấy, do bà đã sinh hai đứa con trai, Tô Lị vẫn luôn khát vọng có một đứa con gái, ngày thường ở trong tiểu khu thấy con nhà người ta ngoan ngoãn, lại nhìn đến tiểu tử thối nhà mình vui chơi điên cuồng, quả thực mắt thèm đến mức nước miếng chảy ròng ròng, hận không thể đổi con với người ta.

Đương nhiên, đổi thì không có khả năng đổi thật, cũng không có cách nào sinh lại, nhưng sau khi con trai lớn nói có bạn gái, bà đột nhiên linh quang chợt lóe —— con gái mong không được, nhưng có thể mong con dâu mà nha!

Hôm nay nhìn thấy con dâu tương lai, quả thực đâu đâu cũng hợp tâm ý bà, nhìn bộ dáng trắng nõn sạch sẽ này đi, dáng ngồi ngoan ngoãn này nữa, còn có váy trắng kia, giày hồng nữa này, Tô Lị nằm mơ cũng đều nghĩ đến đứa con gái như thế.

Đại khái nhìn ra ánh mắt của bà quá mức nhiệt liệt, Diêm phụ khụ hai tiếng nhắc nhở. Tô Lị tỉnh thần lại, sợ hỏi quá nhiều dọa đến người ta, vội để người uống chút đồ ăn ít trái cây.

Mới vừa an tĩnh lại, liền thấy Diêm Tinh nhảy xuống sô pha, đi đến trước mặt Khương Nhuế. Hôm nay nhóc mặc một bộ quần yếm, cổ áo thắt cái nơ con bướm, giống như tiểu thân sĩ đáng yêu. Nhóc nghiêng đầu, ra dáng ra hình mà đánh giá Khương Nhuế.

Khương Nhuế cười cười với nhóc.

Diêm Tinh cả mặt sáng ngời, nãi thanh nãi khí (non nớt) hỏi: "Chị chính là bạn gái anh em?"

Diêm Chiêu nhíu mày, "Mày muốn làm gì?"

Khương Nhuế kéo kéo vạt áo hắn, cười nhẹ giọng nói với bé: "Chào em."

Diêm Tinh lập tức dựng thẳng sống lưng, nghiêm trang nói: "Chào chị, em tên là Diêm Tinh tinh, năm nay bốn tuổi, ở nhà trẻ tiểu thái dương học lớp chồi, em có ba người bạn gái." Một bên nói, một bên vươn ba đầu ngón tay ngắn ngủn mập mạp.

Người trong nhà nghe xong đều cười, Diêm Tinh tiếp tục nói: "Em muốn đổi với anh trai em, dùng ba người bạn gái đổi lấy chị, chị cảm thấy có thể chứ?"

Khương Nhuế và cả nhà Tô Lị sửng sốt một chút, chỉ có Diêm Chiêu mày nhảy dựng lên, nắm cổ áo sau gáy em trai xách lên.

"Anh buông em ra! Buông em ra!" Diêm Tinh giãy giụa như cua.

Tô Lị phản ứng lại, không đi giải cứu con trai nhỏ, ngược lại còn cười ngã vào trên sô pha, đấm bả vai Diêm phụ, "Cười chết tôi, ha ha ha ha......"

Mắt thấy Diêm Tinh giẫy đến mặt đỏ bừng, Khương Nhuế vội đi kéo Diêm Chiêu, "Đừng như vậy, em ấy khóc mất."

"Em không khóc!" Diêm Tinh lập tức nói, "Em là nam giấy hán!"

Diêm Chiêu chậc một tiếng, ném nhóc lên sô pha, dắt tay Khương Nhuế lên lầu, "Đi đến phòng tớ."

"Lát nữa dẫn Mạn Mạn xuống ăn cơm đấy!" Tô Lị một tay ôm con trai nhỏ, một tay lau khóe mắt vì cười đến chảy nước mắt, lúc nói hãy còn mang theo ý cười.

"Biết rồi!"

Vào trong phòng, Diêm Chiêu liền ôm khư lấy Khương Nhuế, tức giận nói: "Thằng nhóc thối."

Khương Nhuế bắt lấy cánh tay hắn, "Trẻ con ba bốn tuổi mà cũng so đo?"

Diêm Chiêu cũng mặc kệ lớn nhỏ ra sao, có phải em trai ruột của hắn hay không, thế nhưng giờ hắn nhớ đến chuyện khác, tạm thời không truy cứu nhiều. Hắn ôm Khương Nhuế lắc lư, ở bên tai cô nói câu không liên quan: "Hôm qua tớ có mua gói kẹo."

"Ừm? Thì sao?"

Hắn nói: "Có vị dâu tây, vị xoài, vị vải...... Cậu, muốn thử không?"

Nghĩ rằng nếu chỉ là ăn kẹo đơn giản, hắn cũng sẽ không hỏi như vậy, Khương Nhuế nhướng mày nghĩ nghĩ, nhớ tới hôm qua mình nhận xét hắn có vị sữa khi hôn, sau đó hắn lại hỏi cô thích vị gì, trong lòng hiểu rõ.

Cô ngẩng đầu lên, cười hỏi hắn: "Cậu muốn đút tớ ăn?"

Diêm Chiêu ánh mắt mơ hồ, nhưng lại tưởng tượng, người lớn bọn họ cũng đã gặp rồi, cách việc kết hôn càng gần thêm một bước, dựa vào cái gì mà không thể đút cô ăn? Vì thế làm như ác bá nói: "Đúng vậy, không ăn cũng phải ăn."

Dưới lầu, Tô Lị cười đủ rồi, thở phào nhẹ nhõm.

Diêm Tinh đã chạy ra cửa tìm ba người bạn gái của nhóc tìm kiếm an ủi, phòng khách chỉ còn hai người bọn họ, Diêm phụ hỏi: "Than cái gì?"

Tô Lị lắc đầu, "Ông không hiểu."

"Nói nghe xem?" Diêm phụ cười nói.

"Ông với con ông là một cái đức hạnh, nói ông cũng không hiểu." Tô Lị thập phần khinh thường nói.

Tô Lị nghĩ thầm, loại cảm giác này sao người khác có thể hiểu được, chính bà nuôi heo trong nhà, đi ăn cải trắng nộn nhà người ta, cái loại cảm giác vừa kích động vừa chột dạ này, bà không trông cậy vào người nào đó có thể hiểu, rốt cuộc lúc trước ông ấy còn ăn cải trắng nhà họ Tô đấy.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày mai muốn đưa người nhà đến bệnh viện thành phố, sáng sớm phải lái xe, muốn đi ngủ sớm một chút, hôm nay chỉ có một chương, cho nên muốn viết nhiều chút, upload chậm, mong thứ lỗi ╭(╯e╰)╮

ps: Nếu đêm mai quay về sớm, sẽ nỗ lực dùng một chương lớn tiễn lão lục ~ lão Thất đã đói khát khó nhịn lắm rồi ~.

Lời editor: Vì có tiểu tình yêu nhớ thương tui nên tui lặn lội đêm khuya post chương nè:v

02/10/2019 – Hoàn thành.