Về đến cổng Phó gia, Hoan Thẩm Khanh hùng hổ bấm chuông inh ỏi.
"Mấy cái bà giúp việc già khọm làm gì lâu thế. Tôi mà lên làm thiếu phu nhân tôi đuổi hết mấy người ra khỏi nhà. NHANH CÁI CHÂN LÊN."
Hoan Thẩm Khanh vừa làu bàu vừa hét giục, chân đá linh tinh vào cánh cửa.
Dì Lưu ở trong nhà chạy vội ra xem tình hình.
"Khanh tiểu thư?"
Dì Lưu thắc mắc nhìn ả, giờ này người ta chuẩn bị ăn cơm trưa rồi, muốn đến ăn trực hay gì.
Hoan Thẩm Khanh chả thèm chào hỏi lao luôn vào nhà gọi ầm:
"Mộc Hạ, cô ra đây được lắm dám chơi khăm tôi. Ra đây nhanh."
Mộc Hạ lúc này đang phụ nấu ăn trong bếp nghe tiếng quát chửi thì biết ngay hũ mắm tôm đã về, liền giả vờ cầm cái muôi chạy ra tỏ vẻ hốt hoảng:
"Aaa, gì vậy? Ai cần mua thuốc hồi chinh sao? Chỗ tôi hổng có bán."
Hoan Thẩm Khanh đã điên lại càng điên hơn hùng hổ tiến sát vào Mộc Hạ mà đe dọa:
"Ranh con, mày muốn gì?"
Mộc Hạ không hề rén mà kiếm một cái ghế bước lên, đứng từ trên cao nhìn xuống khiêu khích:
"Tôi chơi game từ khi còn là nòng nọc đến giờ, nhưng chưa biết 'Rank Con' là rank gì cả. Chắc cô ở rank đó nhỉ."
Hoan Thẩm Khanh hai mắt long sòng sọc nhìn Mộc Hạ như muốn ăn tươi nuốt sống cô, nghiến răng ken két:
"Con nhà quê, tao cho mày cút về chăn trâu bây giờ con nhãi."
Vừa quát, cô ả còn vung tay tính đánh Mộc Hạ, nhưng Mộc Hạ đâu phải dễ chọc. Cô nắm lấy tay ả, hai mắt nhìn thẳng vào mặt Hoan Thẩm Khanh:
"Cô có tin tôi dẫn trâu đến húc đổ nhà cô không? Tôi chưa ngán ai bao giờ đâu nhé."
Đúng vậy, cô cân 5 còn được, dư sức megakill nhé. =))
Nhìn sắc mặt Mộc Hạ có chút đáng sợ, một nỗi sợ vô hình giống hệt lúc Phó Tranh lườm vậy.
Hoan Thẩm Khanh hơi run nhưng phóng lao phải theo lao, làm đến bước này mà lui thì mặt mũi đâu nữa, sáng nay đã mất thể diện rồi, giờ không thể như vậy được.
Hoan Thẩm Khanh vung nốt tay kia, nhưng kết quả lại bị bắt bài. Mộc Hạ hất tay ả ra, rồi cho một bạt tai khiến ả lăn ra ra đất kêu oai oái.
Cái tát của cô làm cho hai bác giúp việc đứng nhìn mà trầm trồ, thím Lạc đưa ngón cái ra hiệu like cho cô.
Vừa lòng lắm, cái tội chua ngoa không coi ai ra gì. Vì chỉ là giúp việc nên hai người họ mới im bỏ qua các hành động vô duyên của cô ta. Trước mặt ông bà chủ và thiếu gia thì cô ta tỏ vẻ ngoan hiền nên không ai biết.
Giờ thì hay rồi, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Gặp được Alice Mộc Hạ là đời ả coi như chấm nước mắm.
Hoan Thẩm Khanh bị một vỗ đau thì hóa dại, cầm cái ly thủy tinh đó ném về phía Mộc Hạ. Nhưng lại một lần nữa cô né chiêu an toàn, hai bác giúp việc cũng nhanh chân ra bảo vệ Mộc Hạ.
"Chuyện gì ồn ào vậy?"
Là Phó Tranh từ trên lầu đi xuống, thấy hắn Hoan Thẩm Khanh trở mặt nhanh hơn bánh tráng, thút thít chạy lại chỗ hắn kể lể:
"Anh Phó Tranh, họ đánh em, anh đuổi bọn họ ra khỏi nhà nha. Em đau quá. Híc."
Phó Tranh kéo cô ả ra chỗ Mộc Hạ lớn tiếng hỏi:
"Là em đánh cô ấy sao?"
Mộc Hạ sững người, hắn đã quát cô ư?
Thấy cô đứng hình không nói, hai bác giúp việc thấy tình hình không ổn liền lên tiếng thanh minh hộ:
"Cậu chủ, là do..."
"Tôi không hỏi hai thím."
Phó Tranh lần nữa cắt ngang lời hai bác, quay sang nhìn Mộc Hạ cần câu trở lời từ cô.