Trong lúc hai người đang vui đùa thì ở ngoài kia Hoan Thẩm Khanh đang loay hoay tìm mua hai cuốn sách lạ. Cô ả đi khắp các của hiệu sách hỏi có bán Sách Thánh với Sách Truy Hồn:
"Bác có bán quyển Sách Truy Hồn với Sách Thánh không?"
Bác chủ tiệm sách nghe lạ lạ, sách thánh sao? Sách đó để cho người hồi giáo hả, nếu thế thì bác có nha.
Bác đi vào cầm quyển sách thánh hồi giáo ra đưa cô xem:
"Tôi chỉ có cuốn này thôi, cô xem đúng không?"
Hoan Thẩm Khanh nhìn một lượt, tên thì giống nhưng bìa thì không, nhưng cứ mua về nhỡ đâu đúng.
Mua xong ả lại lướt đi một lượt nữa xem có quyển nào giống hơn không.
.....
"Xin lỗi chỗ tôi không bán sách đó."
Đây là lần thứ N người ta nói không có rồi, không biết sách đó có thật không nữa.
Hoan Thẩm Khanh hậm hực quyết định không tìm nữa mà đi mua bánh bao nóng rồi về nhà. Ghé vào một cửa hàng bánh bao, đang định gọi thì bỗng nghe thấy hai cậu nhân viên ngồi cạnh đó nói chuyện:
"Nè, cậu lên sách truy hồn mạnh hơn chứ."
"Đồ ngốc, lên sách thánh mạnh hơn."
Khoan đã! Sách Thánh và Sách Truy Hồn, như bắt được vàng, Hoan Thẩm Khanh chạy đến lay cậu nhân viên vừa rồi:
"Hai cậu biết ở đâu bán sách Thánh với Sách Truy Hồn hả. Chỉ tôi chỗ mua với."
Nghe đến đây, hai cậu nhân viên nhìn nhau cười phá lên, cười muốn đau cả bụng.
"Cười gì, chưa thấy người ta mua sách bao giờ à?"
Cười muốn nội thương xong, hai cậu kia mới lau nước mắt:
"Hahah, Sách thì tôi thấy nhiều người mua. Nhưng đòi mua ngoài đời thì tôi chịu."
"Đúng thế, tôi thấy người ta mua, nhưng không mua ở đây được đâu."
Hoan Thẩm Khanh vẫn chưa hiểu ra vấn đề, thắc mắc hỏi lại:
"Chả lẽ sách đó ra tận nước ngoài mới có sao?"
Câu hỏi ngớ ngẩn của cô lại càng khiến hai cậu nhân viên cười vật vã, một anh giơ điện thoại của mình ra hỏi:
"Cô mua hai cuốn này chứ gì?"
Hoan Thẩm Khanh ngơ ngác gật đầu, đúng hai cuốn đó rồi.
"Muahahahah. Cô à, sách này là sách trong game, cô mua về để tăng công phép và lấy nội tại sao?"
"Cô mua ở ngoài đời thực kiểu gì, hahah."
Gì? Sách đó trong game, không có đời thực? Sao cô Mộc Hạ kia lại nhờ cô ta đi mua, bị chơi đểu rồi sao.
"Mộc Hạ, cô giỏi lắm, dám chơi khăm tôi."
Hoan Thẩm Khanh mặt đen hơn đít nồi, để cô ả quê như vậy, không tức mới lạ.
Để chữa cháy, cô ta quay qua hai cậu nhân viên mà trút giận:
"Cười gì chứ, bổn tiểu thư có tiền mua gì chả được."
Hai nhân viên nghe cô quát mà giật mình không dám cười nữa, chỉ biết nhìn nhau.
"Còn đứng đó nhìn à, lấy tôi hết số bánh bao trong tiệm. Hứ nhà tôi giàu mà."
"À... ờm. Chỗ tôi bán hết từ lâu rồi cô thông cảm. Chỗ tôi chỉ bán bánh buổi sáng, bây giờ đến giờ ăn trưa luôn rồi đó."
Cái gì? Hoan Thẩm Khanh tức lại càng thêm tức, đập tay xuống bàn:
"Tiệm bánh nổi tiếng ngon mà làm mỗi buổi sáng.?"
Thì vì nó ngon nên mới bán hết nhanh vậy đó, biết làm sao.
Hoan Thẩm Khanh lúc này như muốn nổi điên, nhìn cuốn Sách thánh hồi giáo vừa mua lúc sáng mà giận dữ xách túi đi về Phó gia tính sổ.
"Nhà giàu vậy thì giỏi ra hiệu sách mà mua Sách Truy Hồn với Sách Thánh đi. "_Một cậu nhân viên đợi cô ta đi mới lèm bèm.
"Phụt.... haha, đúng là khó ưa thật, chả biết tiểu thư nhà nào hách vậy nữa. Chắc mấy nữa cầm tiền đi mua giày kiên cường quá."
"Hahahaha."_Hai cậu nhân viên cười ha hả rồi lại tiếp tục ván game dở.