Nghe tiếng chuông, thím Lạc nhanh chóng chạy ra mở cửa, lễ phép chào:
"Phó Tranh thiếu gia, cậu đã về."
Phó Tranh gật đầu chào lại rồi đi thẳng lên nhà, giờ này chắc ba mẹ hắn cũng đã ngủ nên nhẹ nhàng đi vào. Hắn đưa cô lên giường đắp chăn cần thận, ngắm nhìn cô một chút. Chả hiểu sao càng nhìn càng thấy cô dễ thương, bàn tay lớn vuốt nhẹ đôi má mịn mà cưng nựng.
Rồi đột nhiên không nhịn được nữa, hắn cúi xuống hôn lên môi cô, một nụ hôn chuồn chuồn nước không nặng không nhẹ, chỉ là lướt nhẹ qua môi mọng.
"Ưmm... anh Phó Tranh, làm gì vậy... "
Phó Tranh giật bắn mình, nhảy ra khỏi giường. Thôi chết cô tỉnh rồi sao?
Hắn tiến lại gần để nhìn rõ hơn:
"Ahihi, ăn cái này nè... măm măm."
Hóa ra là cô ngủ mơ, làm hắn hết hồn. Một lần nữa đắp lại chăn cẩn thận, hắn rón rén ra ngoài. Đứng ngoài cửa, Phó Tranh lưu luyến, môi mỏng câu lên nụ cười:
"Ngủ ngon."
....
"Con chúc cái cửa ngủ ngon??"
"Á... mẹ. Mẹ làm gì ở đâyyy???"
Phó Tranh giật nảy mình, hồn hắn chạy tám hướng luôn rồi. Mẹ hắn xuất hiện bất chợt quá vậy.
Phó Khiết thấy con trai hét toáng lên sợ Mộc Hạ bên trong thức giấc liền bịt miệng con lại mắng nhỏ:
"Thằng nhóc, to tiếng vậy con bé dậy bây giờ."
Phó Tranh lúc này mới bình tĩnh lại, gỡ tay mẹ mình ra:
"Mẹ à, mẹ dọa con đấy, muốn con trai mẹ gặp diêm vương sao?"
Phó Khiết khoanh tay tra hỏi nhìn chằm chằm vào mặt Phó Tranh khiến hắn vã mồ hôi hột:
"Con đưa con bé đi đâu mà giờ này mới về? Có làm gì con bé không đó?"
Phó Tranh bất lực, hắn không đến nỗi thế đâu, sao hết từ bạn bè đến mẹ cũng không tin tưởng hắn.
"Mẹ à, con đưa cô ấy đi chơi tham quan thành phố thôi. Con trai mẹ ngoan lắm."
Bà lườm Phó Tranh, hành động của hắn vừa rồi làm bà nghi ngờ nặng.
"Mẹ vừa thấy mày chúc ai ngủ ngon...Hửm?"
Chột dạ, hắn cười trừ tính chuồn lẹ, hai tay đẩy bà mẹ già của mình về phòng:
"Mẹ à mẹ ngái ngủ nghe nhầm đấy, còn chúc cái cửa ngủ ngon. Mẹ và ba cũng ngủ ngon. Hai cô giúp việc cũng ngủ ngon. Cả thành phố ngủ ngon. Vậy nha mẹ."
Hắn luyên thuyên một tràng rồi chạy tót về phòng đóng cửa lại, dùng tay cật lực xoa xoa trái tim nhỏ bị mẹ già dọa. Xíu nữa là lộ rồi.
Nhưng hắn nghĩ vậy thôi, chứ Phó Khiết thì biết thừa:
"Thằng nhóc, mẹ lại đẻ ra mày. Xem mày giấu được bao lâu."
Bà ung dung đi về phòng cười miệng cười rộng, lòng vui không đếm xuể, chuyện này bà tính không sớm thì muộn cô gái nhỏ kia cũng làm con dâu tương lai của bà thôi. Bà phải về bàn với chồng để suy tính tác hợp hai bạn trẻ nhanh đến với nhau, và còn tính xem nên ôm mấy đứa cháu thì vừa. Chắc tầm 4-5 đứa thôi không nhiều, bà già rồi ôm nhiều mỏi tay lắm.
:=))
Trong lúc bên ngoài xảy ra biến động, một cô gái nhỏ mặt đỏ au vùi mặt vào con gấu.
"Anh ấy vừa làm cái gì vậy chứ, có say đâu mà làm như vậy... ưm aaa."
Đúng vậy, vừa rồi lúc Phó Tranh đưa vào phòng là cô đã tỉnh, nhưng ai ngờ hắn đột ngột hôn cô như vậy khiến cô kêu lên. Nhưng sợ tình huống khó xử xảy ra nên cô đành giả nói mớ.
Mộc Hạ xoa nhẹ lên môi. Nụ hôn đó nhẹ nhàng khác hẳn hôm hắn say, ấm nóng nhẹ nhàng mùi bạc hà lướt nhẹ lên môi cô.
Aaa...., hắn làm cô điên mất. Mộc Hạ mặt đỏ tía tai ôm chặt lấy con gấu trúc vừa rồi hắn để lại, nhìn gấu nhỏ cô phân vân đủ điều.
Nên hỏi cho rõ? Hay vẫn giả không biết nhỉ? Hắn có biết cô đã tỉnh đâu, hay cứ im như không có chuyện gì vậy, chứ nói ra ngại lắm.
Mộc Hạ lại nhào vào gấu nhỏ ôm chui vào chăn trong lòng không ngừng gào thét dữ dội.