Hai người tiếp tục dạo chơi trên chợ, ghé qua khắp các gian hàng ăn uống, vui chơi.
"Anh Phó Tranh, anh nhìn nè, em đeo cái này có đẹp không?"
Mộc Hạ đeo một chiếc tai thỏ lên đầu tung tăng ra trước mặt Phó Tranh cười đùa. Nhìn cô thật dễ thương, loi nhoi như con cá bảy màu ấy.
Cô tháo chiếc tai thỏ trên đầu xuống đeo cho hắn:
"Oaa, anh dễ thương quá, không được tháo xuống đấy nhé. Lại đây em chụp một kiểu ảnh kỉ niệm đã nào."
Mộc Hạ đu lên người hắn ghé sát mặt nháy một kiểu ảnh rồi lại chạy đi mua đồ ăn. Nói là ăn chứ cô mua một cốc trà sữa hút được mấy cái lại đưa hắn uống nốt, mua ba cây xiên nướng thì ăn một đưa hắn hai.
Phó Tranh vừa ăn vừa than trời, hắn vất vả lắm mới tạo dựng được cơ bụng 6 múi, cô như vậy đã nhét cho hắn đầy đồ. Nhỡ sau này yêu nhau rồi cô cho hắn ăn nhiều thành heo thì sao đây.
Ủa khoan? Yêu nhau sao, hắn muốn cùng cô yêu đương sao? Phó Tranh bỗng khựng lại, chính hắn cũng không biết sao mình lại nghĩ vậy, liệu có nên không. Cô rất đáng yêu trái ngược hoàn toàn với hắn, một tên học sinh cá biệt phá phách, chỉ thích chơi bời. Liệu yêu hắn, cô có hư giống hắn không? Hắn làm hỏng trang giấy trắng này mất.
Nhìn hắn đang phân vân suy nghĩ điều gì, Mộc Hạ hơi lạ lớn tiếng gọi:
"Anh Tranh, anh mệt hả, hay mình về ha. Cũng muộn rồi hai bác ở nhà sẽ lo mất."
Phó Tranh giật mình trở lại thực tại, nhìn con mắt ngây thơ của cô hắn càng không muốn rấy bẩn tâm hồn đẹp đó, có lẽ chỉ nên dừng ở việc anh em cùng nhà thôi.
"Vậy ta về nhé."
Hắn dẫn cô ra khỏi chợ, tính vẫy một chiếc taxi, nhưng đen đủi làm sao khi đoạn đường này không có lấy một bóng taxi nào cả. Đành chịu thôi, đi bộ vậy.
Đi được một đoạn khá dài, cô ngồi thụp xuống đất:
"Em mỏi chân quá, hay ngồi nghỉ một xíu nha anh."
Bộ dạng cô bây giờ tàn tạ lắm rồi, chân ngắn không bước nổi nữa, cứ đi thế này chắc cô lùn thêm được vài cm nữa mất.
"Nào lên anh cõng nhé."
Phó Tranh tiến lại gần cô cúi xuống, ra ý cô leo lên lưng, nhưng Mộc Hạ có chút ngập ngừng:
"Có được không? Em nặng lắm đấy, anh không gẫy lưng đó chứ?"
Nghe cô nói, Phó Tranh phì cười cô lo xa quá rồi, người như cô thì được bao nhiêu cân thịt chứ.
"Em lên đi không sao đâu."
Mộc Hạ lúc này mới nhẹ nhàng leo lên lưng ôm lấy cổ hắn. Nhưng hắn không đi, cô lấy làm lạ:
"Người em nặng anh không đứng được lên hả? Vậy em xuống nhé?"
Phó Tranh ngơ ngác:
"Em lên rồi á? Anh không biết luôn ấy. Vậy em ôm chặt một chút không ngã."
"Dạ"
Mộc Hạ ôm lấy Phó Tranh, suốt dọc đường hai người không nói với nhau câu gì. Dần dần vai hắn có chút nặng, hình như cô ngủ rồi. Hắn quay mặt lại, môi chạm nhẹ vào má cô, hơi thở của cô dịu nhẹ cùng bờ môi căng mọng. Bờ môi đó có chút thân thuộc, dường như hắn đã từng nếm thử...
"Hình như rất ngọt."
Phó Tranh dừng lại một chút rồi lại đi tiếp, vòng tay cô ôm sát hắn hơn, môi mềm dán nhẹ lên cổ khiến hắn có chút nhột.
Trong cơn mơ miệng cô mấp máy chuyện gì đó:
"Đợi...em, anh đi nhanh quá... ưm... "
Phó Tranh nghe chỉ biết cười, đôi chân bước đều trên đoạn đường vắng, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng chỉ đủ cho cô và hắn nghe thấy:
"Chả phải anh chờ em đây sao?"