Phó Tranh dắt cô đi vào nơi có rất nhiều bàn lớn màu xanh và những quả bóng nhỏ được đánh số bên trên.
Mộc Hạ nhìn mọi thứ bằng ánh mắt hiếu kì, nơi đây mọi thứ thật lạ lẫm với cô.
"Anh Phó Tranh chỗ này là nơi nào vậy? Mọi người lấy gậy chọc vào quả bóng đó làm gì?"
Phó Tranh cười lớn, cô nàng này thật ngốc mà cài gì cũng không biết, hắn nhìn cô cười rồi nhẹ nhàng giải thích:
"Đây gọi là chơi Bi-a, họ sẽ đánh vào mấy quả bóng đó làm nó lăn vào lỗ."
Mộc Hạ nhìn chả có hứng thú, cái này cô không biết chơi nên cô kệ cho đám Phó Tranh đánh cùng với nhau. Còn cô nằm ở ghế lấy điện thoại ra xem phim ngôn tình Hàn.
Căn phòng nhộn nhịp tiếng cười nói của nhóm Phó Tranh, tiếng bóng bi-a chạm vào nhau, hòa lẫn tiếng nói phim trong điện thoại của cô.
Ngồi xem mãi cũng chán, Mộc Hạ bỏ điện thoại xuống đi ra xem họ đánh. Nhìn họ chơi lạ làm sao, dùng gậy chọc vào quả bóng màu trắng để nó chạm vào quả bóng khác rồi lăn vào lỗ là được tính điểm.
Thấy Mộc Hạ có vẻ hứng thú, Phó Tranh cầm một lon nước đưa cho cô uống:
"Em có muốn đánh thử không?"
Thử á, tất nhiên là muốn rồi, vậy nên cô gật đầu đồng ý liền:
"Em có, nhưng mà không biết đánh, các anh dạy em nha."
Phó Tranh cười gật đầu, đưa cho cô một cây gậy, Mộc Hạ đón cây gậy bằng hai tay.
Chà nặng phết đấy chứ đùa, khá là tốn sức của cô. Cầm cây cơ trên tay Mộc Hạ xoay xoay ngắm nghía một chút thì bỗng...
"Aizaa....Mộc Hạ, em tính mưu sát đồng đội hả."
Nghe tiếng kêu, Mộc Hạ quay đầu lại nhìn. Thôi chết! Cô cầm cây cơ không để ý chọc đúng vào bụng Mạc Quân mất tiêu rồi. Hoảng hốt cô vứt cây cơ xuống ríu rít xin lỗi:
"Anh Mạc Quân không sao chứ, em lỡ tay thôi. Xin lỗi anh nhiều nha."
Mạc Quân lắc đầu tỏ vẻ không sao, may chỉ là chọc vào bụng, lực của cô cũng không mạnh lắm, chứ nếu mà chọc vào hạ bộ là anh toang rồi.
Thấy Mạc Quân có vẻ không sao Mộc Hạ mới yên tâm một chút, xuống xíu nữa là cô làm hỏng giống nhà họ Mạc rồi.
Phó Tranh kéo tay cô trở lại bàn rồi đưa cho cô cái cơ khác.
"Em cẩn thận chút, lại đây anh dạy cho nhé."
Cô theo hắn đến bàn, nhìn hắn làm mẫu một vài lần. Mộc Hạ có vẻ hiểu nguyên lý và cách đánh một chút, mà hiểu lý thuyết rồi thì ta vào thực hành thôi.
Ơ nhưng mà... sao cái bàn này cao vậy, cô nhoài người không tới. Nhìn xung quanh tìm vật hỗ trợ, may quá có cái ghế thấp đủ để cô dùng. Mộc Hạ chạy tới kéo ghế bắc lên rồi mới cầm cơ đánh.
Nhìn cảnh cô bắc ghế chơi bi-a mà cả đám phá lên cười, nhìn cô cũng dễ thương quá đi mất.
Mộc Hạ cầm cơ chọc thử phát đầu, quả bóng trắng không đi đúng hướng cô muốn. Thêm quả thứ hai quả bóng trắng đó đã chạm vào một quả khác nhưng không vào lỗ. Mấy lần sau cũng chả khá hơn là bao, bực mình cô bỏ cây cơ xuống hậm hực:
"Cái này chơi khó quá vậy, em không đánh nữa."
Nhìn lý thuyết thì dễ, mà thực hành khó quá, cô chả thèm chơi nữa, dỗi.
Phó Tranh nhìn cô phồng má thì cong miệng cười, hắn cầm lại cây cơ, rồi vòng qua người, chiếc ngực ấm nóng của hắn áp vào lưng nhỏ, bàn tay lớn cầm lấy tay cô bắt đầu chỉ dạy:
"Hơi cúi người một chút"
"Đúng rồi, ngắm chuẩn."
*Cạch*
"Aha, trúng rồi, anh giỏi quá."
Mộc Hạ vui cười quay đầu lại, ai ngờ hành động bất chợt này của cô khiến khoảng cách môi giữa hai người tí thì chạm vào nhau. Khoảng cách gần này khiến cả hai nhìn rõ cận mặt đối phương, nghe rõ từng hơi thở ấm nóng, và tiếng con tim rung động từng hồi.
Đứng hình nhìn nhau trong giây lát, lòng đang tuôn mạch cảm xúc lãng mạn. Bỗng tiếng điện thoại reo lên khiến hai người thu hồi lại cảm xúc mà xoay đi chỗ khác.
Phó Tranh ngại ngùng rời khỏi người cô tiến vào góc khuất ôm mặt ngại ngùng, cái khuôn mặt non nớt ấy, bờ môi ấy, đôi mắt ấy.... Ultr, hắn chết vì sự dễ thương này mất.