Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé

Chương 1: Lên thành phố học




- -Renggg---

Phó Tranh lười biếng nhấc máy nghe, giọng còn ngái ngủ cằn nhằn:

"Alo, mới sáng sớm ai gọi đấy? Không để người ta ngủ à?"

"Phó Tranh, thằng nghịch tử, xem mấy giờ rồi? Trưa rồi đấy. Vẫn còn ngủ được hả."

Thôi chết hóa ra là baba đại nhân gọi, không phải ba và mẹ hắn đi du lịch rồi sao? Tự nhiên gọi giờ này. Nghe giọng ông quát Phó Tranh giật mình ngồi dậy, lắp bắp thanh minh:

"Ba, con dậy lâu rồi, thật đấy. Ba có gì dặn con sao?"

"Mày xuống cổng đón Mộc Hạ rồi đưa con bé lên căn phòng mới dọn đi, con bé đang đứng đợi ngoài cổng đấy."

Mộc Hạ? Là ai sao hắn hông nhớ nhỉ, họ hàng có ai tên này sao?

"Mộc Hạ là ai vậy ba, sao lần đầu con nghe cái tên này vậy?"

"Con bé là con của một người bạn thân khi xưa của ta. Mộc Hạ mới từ dưới quê lên đây học, ít hơn mày một tuổi, liệu mà đối xử cho tốt vào. Mày mà giở thói côn đồ tao biết được là cho ra đảo với khỉ đấy. RÕ CHƯA?"

Ông quát làm hồn Phó Tranh tí rớt ra ngoài.

"Dạ vâng con biết rồi, con xuống đón cô ta bây giờ đây."

Nói xong hắn cúp máy, thay bộ phim quần áo tử tế đi xuống cổng. Bác quản gia Phong thì đi cùng ba mẹ hắn du lịch rồi. Nhà còn hai cô giúp việc thì một người xin nghỉ ốm, người kia xin về quê mấy ngày vì gia đình có việc. Phó Tranh mệt mỏi đi xuống nhà mở cổng.

Hắn thò đầu ra cổng chỉ thấy một cái vali và một cô gái ngồi xổm cạnh đó. Nghe tiếng động, cô đứng dậy đối mặt với hắn.

"Chào chú...? À không. Chào anh.....??"

Chú cháu gì chứ, hắn mới đang học đại học thôi.

Thấy cô lúng túng, Phó Tranh mới liếc nhẹ, nhạt nhạt trả lời:

"Anh."

"À, chào anh. Em là Mộc Hạ, ba em gửi em lên đây để học đại học cho tiện, sau này mong anh giúp đỡ."

Phó Tranh nhìn xuống, lòng không khỏi nghi ngờ. Cô nhóc này mà học đại học á? Đứng thẳng lên cô mới cao đến ngực hắn.

"Được rồi vào nhà đi. Tôi dẫn cô lên phòng."

Mộc Hạ nghe vậy liền nhanh chóng kéo vali to mình vào nhà. Căn nhà này cũng lớn quá rồi từ cổng đi đến phòng ngủ thôi mà cũng mỏi chân, mấy cái đồ trang trí nhìn lạ thật, lần đầu cô thấy luôn, ở dưới quê đâu có mấy cái này chứ.

"Đây là phòng mẹ tôi chuẩn bị cho cô, cần gì thì cứ dùng. Ngoại trừ phòng tôi, phòng ba mẹ tôi và phòng làm việc của ba tôi. Thì cô đi đâu cũng được."

Hắn đưa cô đến phòng dặn dò vài câu rồi trở về. Mộc Hạ cũng biết điều, không nói nhiều mà vào phòng thu dọn đồ đạc.

Căn phòng này cô ước từ lâu lắm rồi, cứ nghĩ cả đời sẽ không thực hiện ai ngờ chính cô là người sở hữu.

Căn phòng với chủ đạo là màu hồng, giường hồng, tủ quần áo hồng, rèm cửa hồng, bàn học hồng... mọi thứ đều màu hồng, đến đôi dép cô đang đi trong nhà cũng hình con thỏ hồng mới chịu.

Ngắm nhìn căn phòng mơ ước, cô tiến đến mở cánh cửa tủ, chiếc tủ đầy những áo giày đẹp, đủ cả.

"Ui thích quá, bác Phó tốt với mình quá rồi."

Mộc Hạ ngắm nhìn thích thú. Mọi thứ ở đây thật tuyệt.

À đúng rồi, cô phải gọi điện cho ba mẹ ở quê để họ an tâm nữa chứ.

"Alo, ba. Con đến nơi rồi. Bác Phó chuẩn bị cho con tốt lắm, toàn đồ lạ mà ở quê mình không có thôi. Ba mẹ ở đó giữ gìn sức khỏe nhé."

Cô háo hức kể cho bố cô nghe. Bố cô thấy vậy cũng an tâm phần nào, ông dặn dò con gái:

"Như vậy thì tốt, ở đó con phải nghe lời bác Phó nhé, mình sống nơi đô thị thì chú ý một chút. À đúng rồi, đi học ở đó có bị bắt nạt thì báo cho ba, ba sẽ lên tận đó đòi công bằng cho con, cái gì nhịn được thì nhịn, không nhịn được thì phải lên tiếng đừng để mình chịu thiệt, biết chưa."

Mộc Hạ nghe vậy thì ấm lòng lắm, ba là người thương cô nhất mà. Hai ba con cô trò chuyện lúc lâu mới cúp máy.

Mộc Hạ nghe xong cũng vào nhà tắm tắm một lượt rồi leo lên giường ngủ, đi đường xa mệt mỏi nên vừa nằm xuống đã chìm sâu vào giấc.

Like + Theo dõi +Cmt cho mình nha các cậu. Sự ủng hộ của các cậu là động lực cho mình ra chap mới đó ?