Truyền thống rước dâu này luôn luôn nổi tiếng, bình thường thì Vương Thiều Hoán rất thầm lặng nhưng hôm nay lại nói cười rất nhiều, cũng vô cùng dễ gần.
Jakk phù rể là một điển hình, anh ta đi theo chọc ghẹo, Vương Thiều Hoán cũng rất tốt bụng bỏ qua, nếu là ngày thường thì e là Jakk đã bị giáo huấn một trận.
Phù dâu ai nấy đều nhận được phong bì lì xì, sau đó bọn họ đem ra một rổ bóng đến trước mặt chú rể, tân lang phải dùng mông kẹp bể hết nó thì mới được bước vào.
Màn này, Lão Tam kéo Jakk tham gia cùng, cả hai dùng mông của mình kẹp bể từng trái, có người còn chơi xấu lựa chọn mấy trái bóng khó vỡ, vì thế bọn họ cố hết sức đập, đập bể được nó thì muốn tan rã cái mông.
Màn đầu xem như qua...
Đến màn hai thì chú rể chọn sai sẽ bị kẹp lỗ mũi, khuôn mặt đẹp của vị bác sĩ nào đó vất vả lượn qua màn hai, đến màn ba đều bị biến dạng.
Màn ba nhẹ nhàng hơn một chút, chỉ cần chú rể mở khóa phòng bằng chân thì có thể vào rước cô dâu.
Tang Hỷ Dao nhìn màn này thì bật cười trong lòng, chắc dễ sao?, cô thấy nó khó quá chừng...
Lợi dụng trong lúc rối rắm, Hoắc Tiêu lẻn qua ôm lấy Tang Hỷ Dao, cô bị ôm liền cảnh giác xoay người nhìn, thấy người đó là hắn thì phì cười.
Lúc nãy hắn đến tìm cô thì vẫn chưa đeo nơ, bây giờ thắt lên cổ một cái nơ đen, từ lúc nãy cô đã muốn cười.
Hình như hắn chỉ hợp với cavat, còn nơ thì không hợp tí nào.
" em cười cái gì?". Hoắc Tiêu chọc buồn cô.
" ha ha... thả em ra, đừng cù nữa
.. em không có cười... buông ra nha".
" không buông thì làm như thế nào?".
" buông em ra mau~ người ta nhìn kìa". Tang Hỷ Dao vừa nói vừa đẩy Hoắc Tiêu ra.
Quanh co thật lâu, cuối cùng thì hắn cũng chịu buông tay.
Cô nắm lấy cơ hội lẻn vào trong, để mặt hắn đứng ở ngoài, vẻ mặt rất khó nói.
Màn ba dù khó khăn đến thế nào thì Vương Thiều Hoán vẫn qua được, bây giờ đang ở trong phòng chuẩn bị rước cô dâu ra làm lễ.
Từ đây đến lễ đường, không gần cũng không xa, khi cô dâu chú rể bước ra, rồi lên xe chạy đi thì cả một dàn phù rể lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thật may quá, không biết các cô gái phù dâu đó còn muốn chơi trò gì nữa". Jakk nói.
" Trò gì là trò gì ?, Jakk.... không phải là anh vẫn cứ nói mình ế sao, lợi dụng cơ hội này tìm một người bạn gái đi?". Lão ngũ chỉ chỉ tay về phía đám người phù dâu.
"...hay là...". Jakk nháy mắt nói:" tôi chọn Tang Hỷ Dao nhé".
Lão Ngũ đẩy cậu ta ra:" cậu muốn chết thì chết một mình đi, đừng kéo thêm tôi theo".
Jakk dửng dưng nói nhỏ.
" tôi chỉ đùa thôi, đừng để cho lão đại biết, nếu không thì sẽ chết chắc đó".
" cậu biết chết chắc mà vẫn còn đùa được".
" Hì hì ".
\*
Phù dâu và phù rể đi riêng, mỗi bên một chiếc xe, cô dâu và chú rể đi trước, bọn họ mới được chạy theo sau.
Bên này Hoắc Tiêu chán muốn chết, muốn ôm bảo bối một cái cũng không được, thấy bảo bối khả ái cũng không thể hôn....
Đến lễ đường, mọi người để xếp hàng nghiêm chỉnh, đã có khách đến chờ sẵn tại đó.
Phía trước có người đợi mở cửa cho bọn họ bước vào, Tầm Ly Ly và Lão Tam tay trong tay bước vào lễ đường.
Mục sư đã chờ sẵn ở đó, tay trên tay cầm cuốn sách, dáng vẻ rất nghiêm trang nhưng lại nhìn hai người cười hết sức từ ái.
Bởi vì hai người đều là mồ côi, không cha mẹ người thân, trong hôn lễ không có chủ nhà gái, Lão Tam liền nhờ cậy Vượng Tu từ mĩ trở về.
Ông ấy trong hôn lễ rất hiền từ, đại diện cho nhà gái ủy thác cô dâu cho chú rể.
Tang Hỷ Dao thấy Vượng Tu, lần này là lần thứ hai, lần thứ nhất là vào ba năm trước, cô cũng không có ấn tượng gì nhiều, chỉ khi biết ông ấy là xã hội đen thì hơi kiên kỵ một chút mà thôi.
Đến giờ làm lễ bắt đầu, mục sư đọc lời cầu nguyện và hứa hẹn của lứa đôi, hai người đều đồng ý kết thành vợ chồng, mục sư tuyên bố hai người đã chính thức bạc đầu giai lão, chú rể được phép hôn cô dâu, chuông nhà thờ rất đúng lúc này vang lên, khung cảnh lãng mạn hết chỗ nói.
Tiếng vỗ tay và chúc phúc của mọi người reo lên réo rắt. Đến khi hoàn thành nghi thức cuối của buổi lễ, Tầm Ly Ly cầm bó hoa đi ra giữa sân, đến trò chơi tung hoa cưới.
Ai chưa có vợ, chưa có chồng chồng đều có tư cách tham gia.
Tầm Ly Ly ngó nghiêng, khó xử không biết tung hoa đi hướng nào, Tang Hỷ Dao thì thấy mọi người nhốn nháo thì không có ý định xen vào, đứng ở bên rìa nhìn mọi người vui vẻ.
Cô cũng cười theo họ, cô không có ý chen vào, bởi vì sẽ có xô đẩy, nhưng mà đứng ở bên ngoài rìa mới thật sự có chuyện...
Hoa tung thường đi lệch quỹ đạo, vì vậy độ lệch vừa phải rơi xuống bên người cô. Ai nấy đều hò hét, có người còn tiếc nuối.