Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện

Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện - Chương 45: Lý Do 2




Một loạt hành động, trong chớp mắt, một nhóm người cầm súng tiến vào bao vây lấy khu vực này.

Tầm Ly Ly biến sắc, đẩy cô ra phía sau mình, cảnh giác nhìn đám người kia.

Đám người kia là ai?, bọn họ đều có vũ khí, lại dùng cách thức này, liền biết bọn họ không có ý tốt.

Tang Hỷ Dao nắm chặt gấu áo Tầm Ly Ly, hoảng hồn, cô hối hận, hối hận vì đã chọn quán cafe vắng vẻ như thế này, chỉ có một mình chủ quán, thậm chí là không có người xung quanh, rất dễ dàng cho bọn người kia làm càn.

Chủ quán lúc này đã sợ đến tái mét, chị ấy bị một người trong số đó đánh cho ngất xỉu.

Tầm Ly Ly khẽ biến chuyển, hất mặt, ánh mắt sắc bén nhìn đám người kia:" Tử Khư, cậu đây là có ý gì? ".

Tầm Ly Ly gọi ra một cái tên, Tang Hỷ Dao cũng rất ngạc nhiên, mấy người kia ngược lại cười lớn một trận.

Mấy người này... quen biết sao?, nhưng tại sao.....

Tầm Ly Ly tâm trạng rất không tốt:" đừng cười, cũng đừng nói là Lão Đại kêu mấy người đến". Cô ấy nhìn súng trên tay mấy người kia, cảnh giác:"chuẩn bị như thế này, e là sẽ không có ý tốt".

Tầm Ly Ly vừa dứt lời, trong đó có người nói trở lại:" chính xác, lần này đến không phải để giao hữu, muội tứ, chúng ta đều là quen biết, chúng tôi cũng làm theo chỉ thị của Tiểu thư mà thôi, cũng không muốn bạn bè bị thương, cô cũng nên phối hợp ".

" vậy sao?, vậy còn phải xem bản lĩnh của mấy người". Tầm Ly Ly nói, sau đó thân thủ linh hoạt giơ chân đá vào mặt người đối diện nói chuyện khi nãy.

Rất nhanh chống, người kia bị choáng ngã xuống, đồng thời tất cả mọi người đều kinh ngạc, bao gồm cả Tang Hỷ Dao.

Đám người kia không nghĩ Tầm Ly Ly nói ra tay thì sẽ ra tay, bị bất ngờ ập vào mặt, người đàn ông đứng lên, chửi rủa một câu, đám đàn ông cũng nhào lên.

Súng chắc chỉ để trưng bày, một phần là vì quen biết, phần khác là thấy Tầm Ly Ly là phụ nữ, tuy Tầm Ly Ly không tầm thường nhưng mà một người phụ nữ thì có làm sao?, có thể đấu lại 9 người đàn ông sao?.... đấu với Tầm Ly Ly quá dư sức.

Vì thế mọi người đều chủ quan, chỉ dùng tay không mà đánh trả.

Sau đó, Tầm Ly Ly đánh gục xuống hơi bị nhiều người, lúc này bọn họ mới ý thức được tầm quan trong này không thể lơ tay.

" đứng im". Một người lúc này giơ súng chĩa ngay vào đầu Tầm Ly Ly, thức thời, từng họng súng đều đặt trên người hai người.

Tầm Ly Ly quệt khóe miệng bị trúng một quyền khi nãy, bất động ngước mắt nhìn một dãy người xoay quanh.

Không thể phản kháng, cuối cùng hai người bị áp giải rời đi.

Cô và Tầm Ly Ly bị tách ra, cô không rõ chị ấy như thế nào, có ổn hay không,,,,, còn cô thì được người thanh niên gầy gò này cứu đi.

Bọn họ rất vô tình, phát hiện hai người liền liên tiếp nổ súng, cô cũng bị trúng đạn.

Trở lại hiện thực, Tang Hỷ Dao đã kiệt sức, dưới chân vấp phải tảng đá làm cô ngã xổng xoài, kéo theo thanh niên kia cùng ngã.

Đã đi được khá xa, trước mắt tối om không biết là khu dân cư hay là vùng núi.

Đụng đến vết thương, anh ta khẽ rên một cái, nhưng vẫn mở mắt không nổi.

Cô ôm cánh tay mình, cố gắng ngồi dậy đỡ lấy anh ta, cô còn nhớ trước khi mê mang, anh ta đã nói mình là người của Hoắc Tiêu.

Tang Hỷ Dao không biết phải gượng sức đến bao lâu, trên trán toàn là mồ hôi vì đau rát.... chảy xuống, thấm ướt khoang miệng mặn chát và sấn sượng.

Hoắc Tiêu.... em đau quá.... thật sự rất đau.

Trước mắt mơ màng, sức lực như bị trút hết, Tang Hỷ Dao đau đớn ngất đi.

\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*

Tang Hỷ Dao mơ một giấc mơ, phía trước là một cánh đồng hoa bát ngát, ở đó có một người phụ nữ..... cô bị hút hồn từ từ đến gần.

Người phụ nữ ấy quay lưng lại đối diện, giây phút này, Tang Hỷ Dao ngỡ ngàng.

Sức lực như bị trút hết, cô run rẩy.....chạy đến.

" ... mẹ....". Cô nghẹn ngào gọi bà.

Bà khẽ cười, vẫy tay với cô.

Tang Hỷ Dao được gọi, không cần phải nói... cô đã chạy nhanh đến ôm lấy bà.

Cái ôm ấm áp này kéo dài rất lâu, lại lần nữa cảm nhận được hương vị của mẹ, hương vị của tình thương.

Cô gặp mẹ \- phải rồi, cô bị trúng đạn... chẳng lẽ cô đã đến thế giới bên kia rồi sao?.

".... mẹ, con đã chết rồi sao?".

Mẹ cô, bà vẫn cười hiền từ, lắc đầu.

" không có, con gái mẹ vẫn sống, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi".

Lúc trước mẹ cô cũng nói với cô câu này, Tang Hỷ Dao nhớ lại, khóe mắt dạt dào ưu buồn.

" mẹ ". Cô ôm chặt bà hơn, tham lam ngắm nhìn bà nhiều một chút, bà vẫn như ngày nào, vẫn dịu dàng cà trẻ trung.

" về đi, con phải sống thật tốt có biết không".
Bà lại cười, sau đó bỏ tay cô ra, nói câu nói này.

" mẹ.... mẹ ơi, đừng bỏ con, đừng mà~".
Tang Hỷ Dao bị đẩy ra, dù làm cách nào cũng không chạm được đến bà, tứ chi như bị điều khiển, từ từ nhích ra xa, một màu đen đột nhiên bao trùm xung quanh.

Tang Hỷ Dao chìm vào bóng tối.