Sau khi ăn tối xong, Diệp Thiểm Thiểm lại chui vào phòng sách, sau khi tế bào não điên cuồng vận động suốt bốn tiếng mới sắp xếp xong tài liệu hoàn chỉnh.
Cậu chuyển toàn bộ tài liệu sang ổ cứng, đầu tiên là đứng tại chỗ nhảy nhảy vài cái, sau đó mới hí hửng mà đi qua phòng sách của Cung Việt, cậu đứng ở cửa quơ tay quơ chân hỏi anh có đang mở video hay gọi điện không.
Cung Việt nhìn hành động cơ thể đầy tính trừu tượng của đối phương thế nhưng kì lạ mà hiểu ý nghĩa của nó, tầm mắt của anh chuyển lại màn hình máy tính, "Hôm nay đến đây thôi, buổi sáng ngày mai đem toàn bộ kế hoạch đưa cho Dịch Tư Đặc." Sau đó nhanh chóng tắt video.
Diệp Thiểm Thiểm nghe xong liền thấy Cung Việt nhìn cậu, rất tự giác mà bước qua, "Anh xem nè, đây là thần khí vô địch mà em mới làm ra đó!" Nói xong "cạch" một tiếng để ổ cứng xuống bàn, mặt mày hớn hở, "Có thần khí này rồi anh không cần phải lo cấp dưới khi dễ vì anh không nhớ bọn họ nữa rồi." Giọng điệu và cử chỉ của cậu rất giống như trên TV đang quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ ổ cứng.
Khi dễ? Đối với động từ này Cung Việt tràn đầy nghi ngờ nhưng cũng không hỏi, nhìn ổ cứng kia hỏi, "Bên trong là tư liệu mà cậu nói lúc trước?"
"Đúng đó, rất vất vả mới sắp xếp lại được đó, não em muốn phế luôn." Nói rồi thay đổi giọng điệu nghiêm túc, "Xin chân thành mặc niệm cho những tế bào não đã chết của em trong gần mười tiếng qua." Cậu nói xong liền nhìn Cung Việt chớp chớp mắt, lông mi cậu rất dài, nhìn y như búp bê.
Cung Việt vô thức hiểu được ý nghĩa của câu nói đó, lời ít ý nhiều, "Ừm, mặc niệm."
Diệp Thiểm Thiểm lúc này mới vừa lòng, cúi người ghim dây kết nối ổ cứng vào máy tính của Cung Việt, "Anh mở ra nhìn thử xem?" Giọng điệu như đang dâng hiến báu vật.
Cung Việt theo lời cậu mở ra liền phát hiện bên trong có phân loại vài file. Có chi tiết nguyên nhân thay đổi các vị trí cấp cao trong vòng bốn năm qua, cũng có các hạng mục thu mua, còn có những sản nghiệp liên quan đến Cung thị, có phân tích toàn diện trong bốn năm qua, thậm chí còn có các dự đoán trong hai năm tiếp theo. Anh nhanh chóng xem hết một lượt, càng xem càng bất ngờ, cho dù cho Dịch Tư Đặc thời gian một tuần cũng không thể làm được bản báo cáo chi tiết như vậy.
Trong phút chốc, Cung Việt bỗng nhiên suy nghĩ tại sao trước kia mình lại cho Diệp Thiểm Thiểm đi làm diễn viên mà không vào Cung thị làm việc chứ? Cảm thấy chuyện này không thể hiểu nỗi vì thế anh lựa chọn hỏi trực tiếp.
Vốn dĩ Diệp Thiểm Thiểm đứng bên cạnh chờ Cung Việt xem xong sẽ ban thưởng hoặc khen ngợi, kết quả bị hỏi vấn đề này, nhất thời có hơi ngơ ngác, suy nghĩ chốc lát mới trả lời, "Bởi vì em không hiểu được cảm xúc của người khác cho lắm, cũng không giỏi giao tiếp với mọi người. Làm diễn viên sẽ yêu cầu nghiền ngẫm cảm xúc của nhân vật, có thể cho em học hỏi một chút, làm diễn viên cũng sẽ gặp đủ loại người khác nhau nữa."
Cậu có hơi bối rối để trả lời vấn đề này, cuối cùng ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời như nhớ tới việc gì đó, "Có điều trước kia anh có nói nếu đi làm diễn viên khiến em vui vẻ vậy thì cứ làm đi."
Sử dụng lời nói của Cung Việt để trả lời vấn đề của ảnh, cảm thấy mình thiệt sự quá thông minh!
Nghe xong những lời này, tay Cung Việt khựng lại, chuyển tầm mắt từ những báo cáo chi chít trên màn hình sang Diệp Thiểm Thiểm, sắc mặt ôn nhu hơn một chút, "Vậy cậu làm diễn viên có vui vẻ không?"
Diệp Thiểm Thiểm cảm thấy đề tài hôm nay quá nhảy vọt luôn, nhưng cậu vẫn thành thật trả lời, "Vui chứ." Cậu được thử những đồ vật mới mẻ và thích nhìn thế giới mới lạ.
"Ừm, tốt." Cung Việt chú ý tới ánh mắt mà đối phương nhìn mình, bỗng nhiên cảm nhận được có lẽ trên thế giới này mình là chỗ dựa duy nhất của Diệp Thiểm Thiểm. Nếu mình yêu cầu Diệp Thiểm Thiểm đi làm ở Cung thị, chắc chắn đối phương sẽ không từ chối.
Nhưng mà, liệu cậu có vui không? Vì bản thân làm việc, mỗi ngày đều vùi đầu vào những công việc và con người phức tạp ở Cung thị, cậu sẽ vui vẻ ư? Đáp án chắc chắn là không. Diệp Thiểm Thiểm gần như giống những đứa trẻ có lòng hiếu kì, có thể một con kiến dưới tàng cây đối với cậu cũng có sức hấp dẫn hơn những bản báo cáo tài chính và đô la.
Trong phút chốc, Cung Việt và mình trước khi mất trí nhớ có suy nghĩ tương đồng, "Làm chuyện khiến cậu vui vẻ, vậy là đủ rồi."
"Gì cơ?" Diệp Thiểm Thiểm không biết Cung Việt có phải vì mất trí nhớ mà khả năng ngôn ngữ cũng ảnh hưởng không, cuộc đối thoại không đầu không đuôi làm cậu cứ cảm thấy là lạ.
Phát hiện vẻ mặt bối rối của Diệp Thiểm Thiểm, Cung Việt chỉ ổ cứng, "Đã khuya rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi, tôi xem xong sẽ ngủ."
Diệp Thiểm Thiểm cảm thấy tâm tư của kim chủ thật khó đoán, cậu lười suy nghĩ sâu xa liền gật đầu chuẩn bị đi ngủ. Đi được vài bước cậu chợt lui về phía sau, Cung Việt giương mắt nhìn rồi hỏi, "Sao vậy?" Giọng điệu cực kỳ kiên nhẫn.
"Anh còn chưa có khen em á." Hợp tình hợp lý đến không thể nào bắt bẻ.
Cung Việt nhìn biểu cảm của đối phương, nâng khóe miệng, ánh mắt dưới ánh đèn toát lên vẻ ôn hòa khác lạ. Anh đứng lên rồi giơ tay đặt lên đỉnh đầu xù xù của Diệp Thiểm Thiểm, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, "Thiểm Thiểm thật giỏi, mau đi ngủ đi, ngủ ngon."
Thế là trong lúc đi tới trước cửa phòng ngủ chính, Diệp Thiểm Thiểm đều ở trạng thái choáng váng – vừa rồi hình như là Cung Việt mới cười? Là cười thật đó! Tuy là độ cong không rõ lắm nhưng đúng là vạn năm khó gặp nha! Vả lại, anh ấy không có bị rối loạn thần kinh chứ? Thế nhưng lại nói chuyện dịu dàng đến như vậy!
Chắc chắn là ảnh bị rối loạn thần kinh rồi!
Đứng đối diện với cửa phòng ngủ, Diệp Thiểm Thiểm ngơ ngác mà sờ đầu của mình, cảm giác trên đó vẫn còn lưu lại độ ấm.
Cho nên, đây là xoa đầu trong truyền thuyết đó ư? Cảm thấy lần sau có thể để Cung Việt sờ thêm mấy lần nữa!
Đến lúc Cung Việt xem xong tài liệu mà Diệp Thiểm Thiểm đưa đã 3 giờ sáng. Anh dựa lưng vào ghế, giơ tay xoa ấn đường của mình, cảm giác có hơi mệt mõi. Tắt máy tính rồi từ phòng sách đi ra nhưng mới vừa đi vào phòng ngủ chính, anh theo bản năng mà dừng lại.
Trong phòng ngủ không hề tối giống trước kia, ở đầu giường còn có một cái đèn ngủ đang lẳng lặng mà sáng lên. Trên giường vốn dĩ là không có ai nhưng lại phồng lên, nếu lắng nghe cẩn thận, có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Là Diệp Thiểm Thiểm.
Cung Việt đứng tại chỗ khoảng ba bốn phút mới nhấc chân đi tiếp. Tuy trên mặt đất có lót thảm nhưng anh vẫn theo bản năng mà thả nhẹ bước chân.
Đóng cửa phòng tắm lại, Cung Việt mở đèn, không ngoài dự đoán mà thấy cái kệ phía trên bồn rửa tay có rất nhiều đồ vật mà anh hoàn toàn xa lạ. Màu sắc đồ dùng của anh rất đơn điệu, chủ yếu bởi vì anh thường chỉ chú trọng tới giá trị thực dụng của nó, chẳng hề chú ý tới màu sắc và thiết kế, vì vậy cho đến nay, đồ dùng của anh đều là những kiểu sắc đơn giản.
Nhưng bây giờ bên cạnh ly súc miệng màu trắng của anh chính là một cái ly màu xanh lá hình chú ếch, bên trong còn để bàn chãi đánh răng màu xanh dương nhạt, ở trên còn có vài giọt nước, rõ ràng là chủ nhân bàn chãi trước đó không lâu mới sử dụng qua.
Tương tự, kế bên khăn lông màu trắng Ai Cập của anh có thêm một cái khăn màu vàng kim in hình động vật trong phim hoạt hình --- tai nhọn, mắt tròn, là con gì?
Chỉ từ những đồ dùng trước mắt mà trên cơ bản Cung Việt đã đoán ra sở thích của Diệp Thiểm Thiểm --- tất cả đều là màu sắc rực rỡ hoặc những đồ vật có hình dạng thú vị.
Bình tĩnh mà lướt qua khăn lông màu vàng kim in hình động vật trong phim hoạt hình, đem khăn lông trắng tinh của mình lấy xuống, lau khô nước trên mặt rồi để lại. Lúc Cung Việt đi từ phòng tắm ra, cảm giác mình có thể có thói quen sống như vậy.
Gần như yên lặng không tiếng động mà xốc một góc chăn lên, Diệp Thiểm Thiểm không có bị ồn đến thức chứng tỏ ngủ rất sâu. Cung Việt nằm lên giường, thân thể mệt mõi mới có thể hơi thả lỏng. Đúng lúc này, Diệp Thiểm Thiểm bỗng nhiên trở mình, thân thể vừa mới thả lỏng của Cung Việt nháy mắt liền căng thẳng.
Qua khoảng một phút sau, Diệp Thiểm Thiểm không có động đậy nữa, cơ bắp toàn thân của anh mới có thể thả lỏng.
Vì Diệp Thiểm Thiểm thay đổi tư thế ngủ nên khoảng cách của hai người ngày càng gần, tiếng hít thở của đối phương vang bên tai anh, đôi khi có thể cảm nhận được luồng khí lướt qua, anh thậm chí có thể đếm được nhịp thở mỗi giây.
Trong bóng tối, Cung Việt chăm chú nhìn về phía Diệp Thiểm Thiểm, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài một hơi, tìm tay của Diệp Thiểm Thiểm rồi nắm lại trong lòng bàn tay mới nhắm mắt lại.
Anh tự nói với chính mình, chỉ hy vọng tối nay cậu ấy không mơ thấy ác mộng nữa mà thôi.
Ngày hôm sau, Diệp Thiểm Thiểm ngủ đến khi tự tỉnh dậy.
Sau khi phát hiện Cung Việt không còn ở trên giường nữa, cậu rất vui vẻ mà híp mắt cười, nằm trên giường lăn qua lăn lại vài vòng mới thôi, sau đó mới ngồi dậy ôm chăn ngáp một cái rồi mới ngâm nga bài hát đi rửa mặt.
Không cần lên lớp, không cần kiểm tra hay làm bài thi mỗi ngày, thiệt là sung sướng quá luôn!
Mặc xong quầm áo, Diệp Thiểm Thiểm lại ngâm nga bài hát đi xuống lầu, cực kỳ khiếp sợ phát hiện Cung Việt vậy mà còn chưa ra khỏi nhà, rõ ràng đã chín giờ ---- đây là đã xảy ra chuyện gì có thể khiến người cuồng công việc trì hoãn làm việc!
Lòng cậu tràn đầy tò mò mà đi qua đó, chớp chớp đôi mắt nhìn Cung Việt.
Ngay sau đó, Cung Việt rất nhanh đã giải đáp nghi hoặc của cậu, "Đây là khóa học và bài tập mà hai ngày tới cậu cần phải học và làm, hôm nay tôi rất bận, vì thế lúc thi sẽ cho Hawke giám thị thay, bài thi sau đó sẽ được đưa đến phòng làm việc của tôi, tôi sẽ tự mình chấm." Sau khi nói xong, nhận lấy một tờ giấy trắng trên tay quản gia Hawke, trên đó viết đầy tiếng anh, nét chữ rất quen thuộc này là của Cung Việt.
Thời khắc này, trời đất sụp đổ.
Diệp Thiểm Thiểm bị một trang "danh sách học tập" làm cho đứng hình tại chỗ, ở trong lòng khóc lóc kêu ca, đã nói là mất trí nhớ mà? Đã nói sẽ là một ngày tươi sáng cơ mà? Đã nói trễ làm mà... Sao anh còn chưa đi...
Nhưng mà cậu cũng chỉ dám khóc ở trong lòng một chút, dù sao đại ma vương Cung Việt uy nghiêm cũng không dám khiêu khích nha.
Sau khi Cung Việt nói xong, nhận lấy cặp tài liệu chuẩn bị ra cửa. Lúc đi tới cửa, lại bỗng nhiên ngừng lại.
Trong lòng Diệp Thiểm Thiểm tràn đầy nước mắt mà nhìn theo bóng dáng của Cung Việt, cực kỳ mong chờ có thể nghe được từ miệng đối phương nói như vậy chẳng hạn "Vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi, đừng xem là thật."
Nhưng mà cậu lại nghe thấy Cung Việt nói, "Buổi tối chờ tôi trở về sẽ giảng lại cho cậu những đề sai."
Vào giờ phút này, mất hết hy vọng, sống không còn ý nghĩa.