Lão Công Thật Thông Minh

Lão Công Thật Thông Minh - Chương 5




Trong phòng một mảnh yên ắng tĩnh lặng, trên giường hô hấp trầm ổn bình thuận, ánh sáng mặt trời theo rèm cửa rón ra rón rén lặng lẽ tiến vào, không một tiếng động mang đến tin tức hừng đông.



Trên đầu giường có một chiếc di động đang lẳng lặng nằm đó, đột nhiên trong lúc đấy, màn hình của nó sàng ngời, lập tức năm ngón tay với lên trên mặt, một trận thanh âm ừ ân phát ra.



Trên giường Hà Xảo Tình cở hồ tỉnh lại, cô nhắm mắt lại, thân thủ đưa tay ấn ngừng chuông báp thức của điện thoại di động, trong phòng lại một lần nữa khôi phục yên tĩnh lúc trước.



Nên rời giường. Trong lòng cô biết rõ ràng chuyện này, cũng không thanh tỉnh lại mà tiếp tục nhắm mắt, khóe miệng khẽ nhếch, xoay người hướng người bên gối__một trận vồ hụt trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho cô trong nháy máy giật mình kinh ngạc một chút, lập tức mở hai mắt, chỉ thấy vị trí bên cạnh sớm đã không có một bóng người. người kia đâu!



Hơi hơi khởi động thân thể, quay đầu tìm kiếm bóng dáng Niếp Huân, trong phòng rõ ràng chỉ có một mình cô ở mà thôi.



Tối hôm qua chẳng lẽ là cô nằm mơ sao?



Trên gối có vết lún chứng tỏ tối hôm qua xác thực anh có trở về ngủ cùng cô, cho dù vết lún kia là không cẩn thận cô lăn lộn ngủ gối qua, nhưng dấu vết cô thân thể trần trụi cũng có thể chứng minh anh có trở về qua, dù sao chính mình cũng không có thể quen không mặc đồ đi ngủ.



Bất quá nói thật, trước khi không có, nhưng sau khi ở cùng anh bất tri bất giác càng lúc càng có thói quen không mặc gì đi ngủ, ai!



Xốc chăn bông đứng dậy xuống giường, cô phủ thêm một lớp áo, chậm rãi ra khỏi phòng tìm kiếm anh.



Nửa đêm anh mới trở về, đã không được ngủ bù, sáng sớm lại chạy tới chỗ nào rồi?



Có thể anh trở về phòng mình ngủ thì sao?



Nhưng là nói trở về, từ khi cô đến nhà anh ở chung, anh căn bản chưa từng về phòng mình ngủ, cho dù có, cũng sẽ lôi kéo cô cùng đi. Vì thế cô còn từng cười anh, hỏi anh cần gì thừa thời gian chuẩn bị cho cô một gian phòng khác, anh lại thật sâu trả lời đây là săn sóc, hy vọng có thể làm cho cô có được một không gian hoàn toàn riêng tư cho chính mình.



Nhưng cô lại cảm thấy cái đó thật buồn cười, bởi vì chỉ cần anh về nhà, ở nhà, cô căn bản là không có không gian cho chính mình! Càng không nói có không gian riêng tư, bởi vì anh hoàn toàn bàm dính lên người cô.



Ai có thể tưởng tượng một thân cao vượt quá 180cm, bộ dạng khôn khéo, suất khí, là một nam nhân tay trù nghệ cực tốt lại thông minh đến mức không có thiên lý, vẻ mặt luôn luôn mỏi mệt vô tội, mở miệng không phải nói theo giúp anh ngủ, theo giúp anh xem tivi, nếu không liền theo giúp anh ăn cơm, sau đó lại lôi kéo cô, ôm cô, hôn cô, sẽ đột nhiên sau lưng thoát quần áo của cô ra, không phải sao?



Cảm giác giống như bị khủng bố hay không?



Nhưng khi anh đứng lên lại hiện tính trẻ con đáng yêu, tuyệt không đột ngột hoặc bá đạo, chỉ có ôn nhu, tín nhiệm cùng để ý đối với cô.



Mới ở chung có một tuần thôi, không nghĩ tới anh đã mở miệng nói với cô rằng:



“Chúng ta kết hôn đi.”



Ngay lúc đó cô kinh lặng nói không lên lời, trừng mắt nhìn hắn, sau một lúc lâu mới có biện pháp mở miệng hỏi anh, không phải muốn sống chung trong hai tháng sao? Hiện tại chưa quá một tuần nha!



Mà anh lại lấy hai mắt tinh nhuệ, kiên định nhìn cô nói:



“Không cần phải lãng phí thời gian, bởi vì em là người mà anh luôn luôn chờ đợi.”



Còn nhớ rõ lúc đó nghe anh nói như vậy, trong lòng cô chấn động cảm động, cùng với ý tưởng đầu tiên trong đầu cô, thì phải là nam nhân này có thể kiếm một đống tiền không phải là không có đạo lý, bởi vì anh không chỉ có ánh mắt tinh túy chuẩn xác, một khi đã xác định mục tiêu, sẽ rất nhanh hành động, mau… làm cho cô sinh ra hoài nghi, hoài nghi chính mình thật sự là người mà anh đang chờ đợi kia sao? Dù sao lúc trước cô cũng là có mục đích mới tiếp cận anh.



Nghĩ vậy một chút, vốn định gật đầu đâu cũng nói không lên lời, cho nên nói anh vẫn là chờ một chút, cứ sống thử với nhau hai tháng đi, nếu đến lúc đó quyết định của anh vẫn không thay đổi, bọn họ liền kết hôn.



Anh nghe xong cũng không lộ ra tức giận hoặc biểu tình thất vọng, chỉ là lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát rồi gật đầu, từ này về sau không nhắc lại chuyện đó nữa, nhưng cũng từ đó về sau liền đổi giọng gọi cô là lão bà, giống như là nói cho cô biết, quyết định của hắn vĩnh viễn sẽ không thay đổi.



Cô thích Niếp Huân, thật sự rất thích, rất thích. Nếu thật có thể cùng anh kết hôn, sống cùng một cuộc sống cả đời bên nhau, cô tin nhất định cả đời này mình sẽ hạnh phúc.



Mang theo hạnh phúc mỉm cười, cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng anh ra, thăm dò nhìn.



Không có, chăn gối trên giường vẫn chỉnh tề chứng tỏ anh không có trở về phòng ngủ, như vậy rốt cuộc anh đã đi đâu vậy?



Đóng cửa phòng ngủ anh lại, tiếp tục đi đến thư phòng mở cửa ra, bên trong cũng không có người. cô hơi nhíu hạ chân mày, lại do dự một chút, quyết định vẫn là nên trực tiếp gọi điện thoại tìm người thì hơn.



Ngồi xuống sô pha phòng khách, Hà Xảo Tình cầm lấy ống nghe trực tiếp ấn số máy di động của anh, điện thoại ở đầu dây bên kia vang lên hai tiếng, lập tức có người bắt máy.



“Sớm nha, lão bà. Em đã dậy?”



Tuy rằng danh hiệu lão bà cô đã nghe suốt một tháng, nhưng mỗi lần nghe thấy anh gọi mình như vậy, cô vẫn bất giác nhịn không được mỉm cười



“Anh ở đâu vậy?” cô hỏi.



“Công ty nha, làm sao vậy?”



Cô có chút ngốc ngếch sửng sốt.



“Tối hôm qua không phải anh mới trở về sao, như thế nào lại ở công ty rồi?”



“Bởi vì anh nhớ em.”



Cô mặc dù có chút không rõ, nhưng nếp nhăn trên khóe môi khi cười cũng không tự chủ được mở rộng rất nhiều.



“Anh đang nói cái gì? Em đang hỏi anh như thế nào lại trở về công ty? Không phải anh đã liên tục tăng ca ba ngày nay, công việc không thể buông lỏng một chút sao? Anh hắn là nên về nhà ngủ một giấc thật sâu trên giường mới được.” cô nói xong nhịn không được nhẹ nhàng mà giãn mày.



Nói cái gì chỉ cần dễ dàng động não là có thể kiếm được mấy trăm vạn? Lúc trước cô làm sao có thể thiển cận như vậy, thực nghĩ đến thế giới này sẽ chẳng có tiền nào là có thể dễ dàng mà kiếm ra được đâu?



Cùng anh ở chung, cô mới biết được Niếp Huân đã phải hao tổn bao nhiêu thời gian cùng tinh lực để làm việc được. tuy rằng là có được công ty của chính mình, tuy rằng không quy định thời gian đi làm cứng nhắc, tuy rằng bộ dạng anh thoạt nhìn thoải mái tự tại, nhàn nhã, ung dung, nhưng trên thực tế anh lại không có lúc nào không làm việc, xem báo tài chính khi làm việc, xem tivi khi công tác, đi ra ngoài dạo phố thì liên tục chú ý đến các xu hướng hiện tại, nhu cầu dân sinh cùng dục vọng cũng phải kiềm chế.



Tóm lại, người khác cô không dám nói, nhưng cô tin tưởng tuyệt đối là công việc này thu lợi bao nhiêu, liền trả giá bấy nhiêu, chỉ là người khác không nhìn thấy anh trả giá như thế nào, chỉ nhìn thấy hắn thu vào mà thôi, giống như cô trước khi.



“Em đang quan tâm anh sao, lão bà?” anh cười lớn tiếng hỏi.



“Anh đang nói chuyện vô nghĩa sao?” cô trợn trắng mắt hồi anh:



“Anh rốt cuộc còn muốn làm việc đến mấy ngày nữa? nếu sau này em gả cho loại người như anh, 3 ngày không thấy mặt lão công đâu, em hoài nghi đến tột cùng mình muốn kết hôn làm cái gì?” Hà Xảo Tình cố ý khích anh.



“Như vậy em mới có thể có danh lão công thực thông minh lại có nhiều tên gắn lên người nha!” anh trêu ngẹo cô.



“Cũng đúng, vậy anh tiếp tục đi làm lão công thông minh hảo hảo kiếm tiền đi, em không quấy rầy anh nữa.” cô nói xong, liền trực tiếp cắt đứt điện thoại.



Tên đáng giận, cô thật lòng quan tâm anh, anh lại tìm cơ hội mượn lý do lúc trước để chọc ghẹo cô, thật sự là rất đáng giận!



Linh linh…



Điện thoại trong tay cơ hồ lập tức vang lên, không cần nghĩ cũng biết nhất định là anh, nhưng cô tuyệt đối không nghe, hơn nữa trọng yếu nhất bây giờ cô phải chuẩn bị đi làm nữa.



Ngẩng đầu nhìn liếc mắt phòng khách một cái, thế này mới phát hiện tuy đều có các phòng riêng nhưng lại thập phần chung. Cô đứng dậy đi về phòng rửa mặt, chải đầu thay quần áo, chuẩn bị ra khỏi nhà.



Nhưng trong lúc này điện thoại ở phòng khách lại không ngừng lại vang, vang lại ngừng một chút, cô đặt điện thoại lên trên đầu giường, quay ra chuẩn bị vài thứ, cô cũng chưa có thời gian để ý đến nó.



Tắm rửa, thay quần áo, trang điểm, cuối cùng là xỏ giầy vào chân, Hà Xảo Tình nhanh chóng nhìn dung nhan chính mình trong gương. Ân, thực hoàn mỹ, cần phải đi, bởi vì nếu không đi thì thực sự là bị muộn rồi.



Cho điện thoại di động vào trong túi da, cô nhịn không được nhìn một chút xem Niếp Huân đã gọi tổng cộng bao nhiêu cuộc gọi. Oa, tổng cộng có mười lăm cuộc nhỡ nha, thật sự là bắt nạt được anh nha.



Lắc đầu bật cười, cô nhanh chóng tiêu sái bước ra khỏi cửa, quyết định sau khi lên xe sẽ gọi điện thoại lại cho anh, chính là chưa kịp đi đến trước cửa, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên âm thanh mở chìa khóa, cô ngạc nhiên ngừng tất cả mọi hành động, còn chưa kịp nghĩ nhiều, Niếp Huân đã vội vàng đẩy cửa mà vào.



Hai mắt cô mở to, không thể tin được bật thốt lên hỏi:



“Anh thế nào lại trở về?”



Thấy cô chưa ra khỏi cửa, Niếp Huân nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.



“Em không chịu tiếp điện thoại của anh.” Anh nhìn cô không chuyển mắt, mở miệng trả lời vấn đề của cô.



Hà Xảo Tình cảm động nhìn anh, đột nhiên không biết nói gì. Bởi vì cô không nhận điện thoại, cho nên ngay cả thời gian ngủ cũng không có, anh đã chạy từ công ty để về nhà?



“Vừa rồi anh nói câu kia hoàn toàn không có ý tứ châm chọc gì anh, chỉ là nói đùa thôi.” Anh còn thật sự mà nghiêm túc nói với cô, đáy mắt lại hiện lên một tia khẩn trương.




Anh tuy thế nhưng lại sợ cô hiểu lầm mà gấp gáp trở về gặp cô giải thích, còn sợ cô vì tức giận mà không để ý đến anh, nam nhân này thật sự là….



Trong lòng Hà Xảo Tình ấm áp, nhịn không được tiến lên phía trước, ánh mắt khó hiểu của anh kiễng mũi chân hôn anh một chút.



“Em không có tức giận cũng không có hiểu lầm, chỉ là vội vàng muốn đi làm, cho nên lúc đó mới có thời gian tiếp điện thoại của anh.” Cô ôn nhu đối anh giải thích.



“Thật vậy không?” anh vòng trụ ôm thắt lưng cô, vẫn có chút lo lắng, ngóng nhìn cô hỏi.



Cô dùng sức gật đầu, đột nhiên phát hiện mọi chuyện đều không còn quan trọng nữa.



“Không phải anh bộn bề nhiều công việc sao? Đột nhiên chạy về như vậy sẽ không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?” cô lo lắng hỏi anh.



“Em vĩnh viễn cũng không có khả năng làm ảnh hưởng đến công việc của anh.” Anh nhìn cô nói.



“Ý tứ là, em có tư cách kia sao?” cô kinh ngạc sửng sốt một chút, nhịn không được nhíu mày hỏi.



“ý tứ là, em với anh mà nói thì quan trọng hơn công việc!” anh trừng mắt làm sáng tỏ, vòng tay siết chặt hai bên hông cô, nhanh chóng trừng phạt kéo cô càng gần mình một chút.



“Thật vậy không?” cô cũng vòng trụ quanh cổ anh, đột nhiên đối anh xảo tiểu thiến hề:



“Nếu em đối với anh quan trọng thế, vậy thì lời em nói anh có nghe không?” cô ôn nhu hỏi.



Niếp Huân hạ chân mày, lấy một bộ mặt có chút biểu tình đăm chiêu ngóng nhìn cô một chút, cố ý lấy hơi mở miệng:



“anh xin làm thủ hạ của em.”



Cô hờn dỗi lườm anh một cái.



“Em muốn anh đừng thế này mà về công ty, ngoan ngoãn ở nhà ngủ chờ em tan tầm về.” cô nói xong nhịn không được đưa tay chỉ tháo chiếc kính mắt của anh xuống, khẽ vuốt hai bầu mắt anh:



“anh xem anh này, quầng thâm mắt đều nhìn thấy này.”



Niếp Huân ôn nhu ngóng nhìn cô, tuyệt đối không muốn nghe thấy cô nói như vậy. nữ nhân này làm cái gì luôn trực lai trực vãng, ngay cả quan tâm cũng giống nhau, cho nên anh sớm nên nghĩ đến lúc trước cô không nhận điện thoại của anh, tuyệt đối không thể vì giận anh, bởi vì nếu cô thật sự khó chịu về lời nói của anh, nhất định sẽ đến tận nơi chửi ầm anh lên mới đúng.



“Được. nhưng mà anh cũng có điều kiện.” anh nhìn cô yêu cầu.



“điều kiện gì?”



“Em phải ở nhà giúp anh ngủ.”



Cô biết ngay mà.



Nhưng mà quên đi, dù sao bây giờ đến cũng muộn rồi, hôm nay liền nghỉ ngơi, một ngày chiều anh đi.



“Được” cô mỉm cười gật đầu.



“Học tỷ, chị vì sao gần đây làm sao vậy, vì sao thường hay nghỉ vậy? ngày hôm qua còn đột nhiên xin phép không đi làm, di động cũng không gọi được, điện thoại trong nhà cũng không ai bắt máy, chị rốt cuộc bị làm sao vậy nha?”



Vừa thấy hôm qua đến không tìm thấy học tỷ đâu, Trương Chấn nhịn không được nhất thời mở miệng là oán giận bám lấy cô hỏi chuyện.



“Làm chi? Tìm chị có việc ah?” Hà Xảo Tình cước bộ không ngừng, trực tiếp đi đến chỗ ngồi của mình.



“Không phải em có việc, là quản lí!” hắn nhắm mắt theo đuôi sát cô nói.



“Hắn tìm tôi chuyện gì?” cô ngồi xuống đem túi da để lên bàn, một bên sửa sang lại mặt bàn bị một đống văn kiện bày bừa lên, một bên không nhanh không chậm hỏi.



“em không biết, nhưng là rất tức giận.”



“Hắn ngày nào không tức giận?” cô mặt hạ đổi màu nói. Trên thực tế, từ sau khi cô biết hắn là kẻ bắt cá tay hai tay liền cảm thấy không có hứng thú, sau hắn luôn luôn tìm cô gây phiền toái.




“Là đúng vậy, nhưng là lần này__nguy rồi, nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến!” Trương Chấn nháy mắt đã ngồi xuống.



“Hà Xảo Tình!” lối vào văn phòng đột nhiên truyền đến một tiếng sét đánh.



Cô ngẩng đầu nhìn lối đi vào, chỉ thấy quản lí đang đứng ở đó trợn mắt nhìn cô.



“có chuyện gì sao, sếp?” cô không cho là đúng lên tiếng hỏi.



“cô lập tức đên văn phòng tôi.” Hắn tức giận ra mệnh lệnh, sau đó xoay người bước đi.



Hà Xảo Tình nhún vai, thu hồi tầm mắt sau, không thèm để ý, tiếp tục sửa sang lại bàn làm việc nhỏ.



“học tỷ, quản lí gọi chị lập tức đi.” Thấy cô không có ý đứng dậy, Trương Chấn hảo tâm nhỏ giọng nhắc nhở cô.



“tôi nghe thấy được.” cô lười biếng trả lời.



“vậy sao chị vẫn tiếp tục ở chỗ này bất động?”



“tôi không muốn đáp ứng hắn.”



“học tỷ!”



“cậu đừng trong này gọi bậy bạ, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm. Nếu cậu rảnh rỗi như vậy, đi mua giúp tôi một cốc trà sữa đi.” Cô sai sử hắn.



“học tỷ, hắn là quản lí nha?”



“còn tôi là học tỷ của cậu.” cô nói xong liền vỗ vỗ đỉnh đầu học đệ, “ngoan, đi mua giúp tôi trà sữa”.



Hoàn toàn không cưỡng lại được sắc đẹp cuả học tỷ, Trương Chấn đành bất đắc dĩ thở dài, đành phải lập tức đứng dậy đi mua giúp cô trà sữa.



Hắn vừa mới rời đi tức khắc thôi, đồng nghiệp Thạch Lập bước nhanh đến nhắn dùm la Trần quản lí đang phát hỏa, muốn cô:



“lập tức, lập tức.” đi qua nhận mệnh lệnh. Cô phiết phiết môi, rốt cuộc buông công tác sửa sang sang một bên, thong thả đứng dậy đi đến văn phòng của quản lí.



Ngay cả gõ cửa cùng không thèm, Hà Xảo Tình trực tiếp đẩy cửa đi vào.



“ông tìm tôi có chuyện gì, quản lí?” cô nhìn chằm chằm hắn hỏi.



“Ngày hôm qua cô có chuyện gì, vì sao không đến làm?” Trần quản lí chất vấn nói.



“tôi đã gọi điện đến xin phép.”



“tôi có chấp nhận cho cô nghỉ sao?”



“không có sự chấp thuận thì không được quyền nghỉ ngơi sao? Cùng nhau giải quyết, tôi nhớ rõ trên quy định của công ty không có ghi điều khoản này.”



“Hà Xảo Tình, rốt cuộc trong mắt cô còn có quản lí như tôi hay không?” Trần quản lí tức giận hỏi.



“tôi không phải vẫn xưng hô với ông là quản lí sao?” cô cố ý giả ngu hỏi lại.



“cô…cô không coi ai ra gì, đừng tưởng có tổng giám đốc chống lưng đằng sau, tôi không đả động gì được cô!”



“tốt lắm, ông muốn động đến tôi thế nào đây? Đem tôi điều đến nơi khác mồm kêu là đi trợ giúp, vẫn là đem một đống người đến giao công tác khó khăn cho tôi làm? Bất quá không phải tôi muốn hắt nước lạnh vào người ông, ông hắn là không biết nên quản ta như thế nào, cuối cùng thì tổng giám đốc càng khẳng định thêm năng lực của tôi mà thôi. Mà ông sở dĩ có thể tiếp tục làm thủ trưởng của tôi, chính là bởi vì ông có được sự ủng hộ của đồng nghiệp đã mất, cũng chính là bố ông trước khi ra đi đã để lại chức vị trong công ty cho ông mà thôi.” Cô nói thẳng không kiêng kị gì.



“cô có can đảm nói lại lần nữa xem!” khuôn mặt của Trần cùng nhau giải quyết càng lúc càng trắng bệch, hắn giận không thể quát át cô được.



“tôi không muốn lãng phí thời gian, bởi vì tôi còn có rất nhiều việc phải làm, không giống ông có thời gian rảnh rỗi. nếu ông tìm tôi chỉ vì muốn biểu thị công khai là ông vẫn là thủ trưởng của tôi, thì ông đã làm được rồi đấy, xin cho tôi cáo lui.” Nói xong, cô xoay người bước đi.




“cô đứng lại cho tôi!” hắn hổn hển gọi cô lại.



Hà Xảo Tình cước bộ dừng lại, quay đầu nhìn hắn, biểu tình nhàm chán không kiên nhẫn. “còn có chuyện gì nữa?”



“cô__lập tức ra khỏi công ty, hiện tại thôi việc!”



Cô trầm mặc một chút, nhịn không được khinh nhíu chân mày nhìn hắn nói:



“ý của ông sẽ không phải là muốn đuổi việc tôi đi?”



“đúng vậy!”



“không cần tôi phải dạy ông chứ, nhưng tôi nghĩ muốn đuổi việc một nhân viên thì cần phải có lý do. Là vì ông nghĩ đến tổng giám đốc cùng Cùng giải quyết ông nghĩ tôi không coi ai ra gì, hoặc là lý do tôi có thói quen bắt cá hai tay kết giao hai nam nhân, liền phê chuẩn cho ông sa thải tôi?” cô ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn, tò mò hỏi.



Nhưng điều làm cô kinh ngạc nhất lúc này là, quản lí không có vì nguyên nhân cô vô lễ trào phúng mà thẹn quá hóa giận, ngược lại còn khoái trá nở nụ cười.



“hội nghị quan trọng hôm qua của công ty đã bị hỏng, hẳn cô đã biết rồi chứ?” hắn đắc ý cười.



Hà Xảo Tình kinh ngạc sửng sốt một chút, nhíu mày khó hiểu:



“có ý tứ gì?” cô trầm giọng hỏi.



“tôi nghĩ tôi không cần phải nói cô cũng phải biết rồi chứ, tổng giám đốc rất quan tâm tới hợp đồng lần này của công ty với tập đoàn Trường Kì, kết quả ngày họp hôm qua, người phụ trách phần thuyết minh không chỉ không tìm thấy người, còn đem tất cả các tư liệu liên quan khóa lại, cô có thể tưởng tượng được lúc đấy biểu hiện của tổng giám đốc tức giận thế nào không?” hắn lộ ra vẻ mặt bỏ đá xuống giếng, tươi cười.



“ông chưa nói cho tôi biết hôm qua có họp!” Hà Xảo Tình khó có thể tin được, trợn to hai mắt, giận không thể lên án.



“tôi nghĩ cô phải biết rồi chứ, huống hồ lúc đó người xin phép nghỉ không đến không phải là cô sao?”



Hà Xảo Tình đáy lòng hơi hơi chấn động. nói đúng là vậy, tuy rằng hắn cũng có sai, nhưng chân chính người phạm sai lầm cũng là cô, cô nên phải là người chịu trách nhiệm.



“tôi đã biết, như thế này tôi sẽ bắt tay vào việc bàn giao công tác cho người tiếp theo, sau đó sẽ đi.” Cô gật gật đầu nói, nói xong không đợi hắn có phản ứng gì, xoay người mở cửa phòng bước ra ngoài.



“học tỷ, thế nào? Không có việc gì đi?” vừa thấy cô đi ra, Trương Chấn lập tức chạy lại quan tâm.



“cậu thực nhàn a, không có việc gì làm sao?” Hà Xảo Tình nhìn hắn nói.



“bái phục học tỷ ban thưởng, em thật sự rất nhàn.” Trương Chấn cũng nhún vai, bởi vì hắn cùng Hà Xảo Tình đều bị Cùng nhau giải quyết chèn ép, mặc dù có năng lực công tác nhưng lại không nơi dùng.



Hà Xảo Tình kỳ thật cũng biết điểm này.



“nếu cậu đã nhàn rỗi như vậy, theo tôi lại đây.” Cô mệnh lệnh nói, quyết định bắt tay chuyển giao công tác cho học đệ có năng lực không thua kém gì mình.



Cô tưởng, chính mình là một tội nhân, nhưng lấy tổng giám đốc đi qua đối với cô mà nói, hắn hẳn là người tốt, hơn nữa sẽ không đối xử bất công đối với nhân tài đi.



Cô sẽ từ chức nhưng vẫn sẽ viết một bức thư tiến cử, hy vọng tổng giám đốc khi xem đơn của cô, cũng nể tình cô vì công ty lập được không ít công lao, sẽ cho Trương Chấn một cơ hội. đây là việc duy nhất mà một người học tỷ như cô có thể giúp được hắn.



Cô không thanh minh trước ai cả cô chỉ lẳng lặng thu dọn đồ, Hà Xảo Tình phải mất thời gian hai ngày thúc giục học đệ thu dọn cùng khiến hắn thiếu chút nữa kêu cứu mạng, sau đó viết một lá đơn xin từ chức nhẹ nhàng đặt lên trên bàn của tổng giám đốc, liền ly khai khỏi công ty.



Bộ dạng cô tựa nhiên khoan thai tựa như lúc tan tầm bình thường, cho nên căn bản không ai phát hiện ra cô tạm thời dời khỏi cương vị công tác, chỉ trừ bỏ ở ngoài vẻ mặt không có hảo ý tươi cười bắt tay nam nhân.



Hừ hừ hừ, hắn nghĩ đem cô đuổi khỏi công ty, là hắn liền thẳng cô, cô sẽ chết đói sao? Nếu hắn có ý nghĩ này thì thật là ngu xuẩn, ngu xuẩn hết mức!



Cái này với năng lực công tác của cô không có quan hệ gì, mà ở chỗ cô cô vừa vặn có thật nhiều tiền, lái đối với cô tốt không đằng nào tốt hơn. Vị hôn phu Niếp Huân vừa nghe nói cô bị thất nghiệp, thậm chí còn cao hứng hướng cô hôn lại ôm, so với trúng giải độc đắc còn cao hứng hơn nhiều, bởi vì anh nói như vậy cô có thể chuyên tâm bồi anh, chuyên tâm thay anh sinh đứa nhỏ, chuyên tâm giúp chồng dạy con. Còn nói, muốn cô thay anh sinh ít nhất là ba đứa, mà hiện tại cố gắng là vừa vặn.



Nhớ tới tối hôm qua vẻ mặt anh nói những lời này, cô hạnh phúc khóe miệng giơ lên.



“suy nghĩ cái gì, ở trong này một mình cười trộm?” Niếp Huân hỏi cô một tiếng.



Thình lình anh xuất hiện, làm cho cô kinh hỉ không thôi.



Mặt mày cô hớn hở hướng anh bật thốt lên hỏi:



“sao anh lại tới đây?”



“lo lắng xem em tâm trạng có tốt không, cho nên mới tới nơi này tiếp em. Bất quá, xem ra là anh đã lo lắng nhiều rồi.”



“không phải như vậy đâu, thực sự tâm tình em cũng không tốt lắm, là vì nhìn thấy anh nên mới có sự chuyển biến như vậy. Cám ơn anh tới xem em.” Cô đột nhiên ôm lấy cánh tay anh, nép sát vào bên người anh, ngẩng đầu lên đối anh nhẹ giọng làm nũng.



Nụ cười cô rất mê người, làm cho anh nhất thời kìm lòng không đậu cúi đầu hôn cô một chút.



“bữa tối muốn ăn cái gì?” anh ôn nhu hỏi cô.



Cô còn không kịp trả lời, phía sau lại đột nhiên truyền đến một âm thanh sốt ruột__Xảo Tình! Hà Xảo Tình! Cô chờ một chút hãy đi!



Là thanh âm của tổng giám đốc.



Cước bộ của cô dừng lại quay đầu xem, chỉ thấy vẻ mặt sốt ruột của tổng giám đốc, vội vàng hướng cô chạy tới.



“sao cô lại đưa cho tôi đơn xin từ chức, chuyện gì xảy ra vậy?” tổng giám đốc ngay cả thở cũng không kịp, cầm trong tay phong thư, húc đầu liền hướng cô chất vấn.



“tôi đã nói lý do rất rõ ràng rồi, tổng giám đốc không thấy sao?” cô trừng mắt nhìn, khó hiểu hỏi lại.



“thấy, nhưng là tôi từ đầu tới cuối không nói cô phải là người chịu trách nhiệm trong chuyện này! Tôi có nói sao?” vẻ mặt tổng giám đốc nghiêm túc nhìn chằm chằm cô nói.



“không có, nhưng là__”



“có phải hay không Trần quản lí đối với cô nói muốn cô chịu trách nhiệm?” hắn bỗng nhiên đánh gãy lời của cô.



“tôi biết ông ấy vẫn thực chấp nhặt cô, nhưng không phải tôi cũng nói với cô rồi sao, không cần phải để ý lời ông ta nói cái gì. Lá đơn xin từ chức này mong cô lấy lại, tôi sẽ đi tìm ông ấy nói chuyện sau, cô cứ yên tâm.”



“không phải, tổng giám đốc.” Hà Xảo Tình lắc đầu, cự tuyệt tiếp nhận phong thư từ chức kia.



Tổng giám đốc ngạc nhiên nhìn cô.



“kỳ thực tôi không chỉ vì chuyện này mới từ chức.” cô giải thích.



“không chỉ vì chuyện này?”



“vâng, kỳ thật sắp tới tôi sẽ kết hôn.” Cô có chút ngượng ngùng nói.



“kết hôn?” tổng giám đốc có điểm ngây người.



“xin chào, tôi là vị hôn phu của Xảo Tình, tên gọi là Niếp Huân.” Niếp Huân nhất thời lên tiếng.



Tổng giám đốc quay đầu nhìn về phía anh, thế này mới phát hiện ra bên người Hà Xảo Tình còn có một nam nhân đang đứng cạnh.



Niếp Huân? Trong suy nghĩ của hắn đột nhiên có một chút hoài nghi, nhìn nam nhấn cao lớn đeo kính trước mặt.



“đây là danh thiếp của tôi.” Niếp Huân lễ phép đưa danh thiếp.



Hắn tiếp nhận danh thiếp, cúi đầu xem, “công ty quản lý tài chính tư nhân Niếp Huân” tám chữ này như sấm nở bên tai, làm hắn kích động trong nháy mắt, thoáng chốc hắn cũng hiểu được.



Nguyên lai…



Có Niếp Huân làm vị hôn phu như vậy ai còn cần đi làm nha?



Tổng giám đốc không tiếng động than nhẹ một hơi. Tuy rằng luyến tiếc một nhân tài như Hà Xảo Tình, nhưng xem tình huống như vậy, hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận đơn từ chức của cô.