Cao Nghị tức giận nói: "Ở trong mắt em anh là cầm thú sao? Em đang đã bị bệnh còn muốn đè nặng làm em? Nếu thật là như vậy, em còn không nhanh chóng ly hôn với anh!"
Mạn Nhu dẩu miệng làm nũng: "Được rồi, bây giờ em sẽ đi ngủ, ông xã tốt với em nhất."
Thật ra Mạn Nhu cũng không phản bác hai từ "cầm thú" này, dù sao lúc trước nam chủ mỗi lần đến kỳ động dục là y như dã thú, tinh lực tràn đầy khó có thể tưởng tượng nổi, dục cầu bất mãn tới cực hạn.
Đã làm cả một đêm còn có thể đến bộ đội huấn luyện, kiên trì như vậy cả hai tháng.
Cao Nghị như nhìn thấu tâm tư của cô, dở khóc dở cười xoa xoa mái tóc dài: "Đừng suy nghĩ miên man nữa, mau ngủ đi."
Mạn Nhu lúc này mới ừ một tiếng, nhắm mắt lại, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Chiều ngày hôm sau khi Mạn Nhu còn đang nằm trên sofa đọc sách thì Cao Nghị đột nhiên trở về.
Kết hôn đã hai tháng tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên anh về sớm, Mạn Nhu tò mò nhìn Cao Nghị: "Hôm nay sao anh về sớm như vậy, bộ đội có chuyện gì sao?"
Cao Nghị lắc đầu: "Anh đến chỗ lãnh đạo xin nghỉ nửa ngày, chủ yếu là về đưa em đến bệnh viện quân y, em mau vào phòng ngủ thay đồ rồi đi theo anh."
Mạn Nhu nghe vậy thì nhíu mày, cô tưởng tối hôm qua Cao Nghị chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ anh lại nghiêm túc như vậy.
Bản thân cô rõ nhất tại sao mấy ngày trước tinh thần mình không yên ổn, tuyệt đối không phải là do cơ thể có bệnh, cho nên vội lắc đầu: "Không cần, em có khả năng là do bị cảm lạnh, ở nhà ngủ một giấc sẽ khỏe thôi, làm gì cần phải đi bệnh viện chứ."
Cao Nghị đi tới gần cô, trực tiếp bế ngang, mang đến phòng ngủ.
Anh ôn nhu đặt Mạn Nhu trên giường, tự mình mở tủ quần áo, tùy ý chọn một cái áo sơmi nữ cùng quần dài đưa qua, nói: "Thay."
Mạn Nhu cũng không có biện pháp, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời, cởi váy ngủ trên người ra, mặc áo sơ mi quần dài vào rồi theo sau Cao Nghị đến bệnh viện quân y.
Sau khi tới bệnh viện Cao Nghị trực tiếp đưa cô đến phòng phụ khoa, đơn giản giải thích tình trạng của Mạn Nhu. Bác sĩ liền phân phó y tá đưa Mạn Nhu vào trong làm kiểm tra thân thể.
Rất nhanh đã có kết quả, cơ thể cô khỏe mạnh không bệnh không tai.
Mạn Nhu nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Anh xem, em đã nói là không có gì rồi mà, chúng ta mau về thôi, em đói bụng rồi."
Vẻ mặt Cao Nghị lại nghiêm túc nhìn cô: "Em đi về nấu cơm trước đi, anh ở đây có vài chuyện cần làm, xong thì sẽ về liền."
Mạn Nhu có chút tò mò là chuyện gì nhưng mà cô biết trong quân đội có rất nhiều quy tắc, mặc dù Cao Nghị có biết thì cũng là bảo mật, huống chi nơi này là bệnh viện, người đến người đi khắp nơi cũng không tiện hỏi cho nên cô đành nghe lời đi về trước.
Cao Nghị nhìn bóng dáng cô đã đi xa mới quay lại phòng bệnh dò hỏi bác sĩ: "Phụ nữ khi mang thai sẽ có những chịu chứng gì?"
Bác sĩ hơi sửng sốt một chút, cuối cùng cũng ra mục đích đôi vợ chồng này đến bệnh viện, loại tình huống này cũng không xa lạ, cho nên bà rất nghiêm túc trả lời.
Hai người ngồi nói vấn đề này rất lâu, thẳng đến khi sắc trời tốt đi, Cao Nghị mới rời khỏi bệnh viện trở về nhà.
Sau khi ăn cơm tắm rửa xong, hai người nằm ở trên giường, Mạn Nhu bị Cao Nghị ôm vào trong ngực, bàn tay mang theo vết chai thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve lên vùng bụng mềm mại của cô. Anh híp mắt lại giống như là đang suy nghĩ một việc rất quan trọng.
Mạn Nhu bị anh vuốt ve rất thoải mái, dần dần cảm thấy hứng, liền vặn vẹo cơ thể, ngửa đầu chủ động hôn môi cùng cằm của Cao Nghị.
Một bàn tay lần theo quần ngủ của anh, hướng vào bên trong, còn chưa kịp sờ tới côn th*t đã bị Cao Nghị bắt lại.
Anh cường ngạnh lấy tay cô từ trong quần ngủ ra, còn đẩy cả người ra xa một chút, nói: "Đi ngủ sớm một chút đi."