“Thi tiểu thư!”
Mới ra được cục cảnh sát mấy bậc cầu thang,phía sau đã truyền đến tiếng người nào đó hô gọi, Thi Ánh Điệp dừng cước bộ quay lại nhìn, chỉ thấy vị mỹ nam tiêu sái lúc nãy trong cục cảnhsát đang tự động đuổi theo.
Hắn nhảy hai ba bước đã xuống đến hết cầu thang, đoạn tiến đến trước mặt nàng.
“Cô bây giờ trở về như thế nào?”
“Ngồi taxi đi!” nàng thực sự không định trả lời.
Tám giờ xảy ra vụ va chạm, ở lại hiện trường ước chừng một lúc, sau đó về cục cảnh sát đợi mất một giờ, lại mất thời gian viết tường trình,vừa nãy đi ra nàng có ngó xem đồng hồ rất nhanh đã mười một giờ, giờ này chẳng biết còn xe bus hay không, an toàn nhất bây giờ là đi taxi về.
“Tôi đưa cô về!” Mỹ nam lập tức hạ quyết định.
Thi Ánh Điệp sửng sốt một chút, nhanh chóng lắc đầu “Không cần đâu.”
Nàng sợ chính mình không điều chỉnh được cảm xúc, chưa về tới nhà đãkhóc toáng lên, đến lúc ấy chắc chắn hắn sẽ cho rằng nàng là một kẻđiên, mà nàng một chút cũng không muốn một nam nhân ưu tú như vầy nghĩmình là kẻ điên, chẳng qua đổi lại là tài xế taxi thì chẳng có cái bănkhoăn gì.
“Tôi nhất định sẽ đưa cô về!”
Hắn bỗng nhiên túm chặt lấy tay nàng, kiên định quyết không buông kéo nàng hướng chỗhắn đậu xe, làm nàng trong khoảng thời gian cực ngắn đó thì ngây dại,hoàn toàn không biết phản ứng như thế nào.
Đến nửa ngày sau mới định thần “Thực sự không cần mà, với lại đi taxi cũng rất tiện–” chínhlà lới còn chưa dứt đã bị đánh gãy.
“loại phương tiện đó không an toàn chút nào cả.”
“Sẽ không, hiện tại các loại taxi thực là phương tiện an toàn nhất a~– cho nên…”nàng lại mở miệng từ chối lập tức lại bị hắn ngắt lời.
“Tôi không đáng để tín nhiệm sao?”
Thi Ánh Điệp một chút cũng không hiểu hắn hỏi mấy cái này để làm chi nữa.
Không phải bọn họ đây là lần đầu tiên gặp nhau sao? Hơn nữa hắn têngọi gì, họ là chi nàng còn không biết, chỉ biết hắn là cháu của lão tiên sinh đã va phải xe của nàng mà thôi, hắn như thế nào lại đối với nàngnói hai chữ “tín nhiệm” kia chứ? Hắn chẳng nhẽ không tự biết, những lờiấy rất kỳ quái sao?
Trong lúc nàng đương tự hỏi, hắn đã nhẹnhàng đem nàng kéo vào trong xe, sau đó nhanh chóng đóng sập cửa xe lại, rồi lập tức ngồi vào vị trí lái xe.
Nàng trừng mắt nhìn, vấtvả lắm mới định thần lại được, phản ứng có điểm trì độn vội vàng định mở cửa xe xuống nhưng cửa đã khóa, chỉ còn tiếng lách cách vang lên trongkhông gian tĩnh lặng.
Nàng mở to mắt không thể tin được “Uy—!”
“Tôi là Ân Nghệ. Ân trong ân cần và Nghệ trong Hậu Nghệ.”
Ai quản ngươi tên gì cơ chứ! Cảm xúc vốn đã không ổn định Thi Ánh Điệp thiếu chút nữa đã lớn tiếng rít gào trước mặt hắn.