Sau khi tìm hiểu kỹ càng tỉ mỉ nghề minh tinh này, Tống Gia Thành cũng xóa được một nghi vấn về hiện đại, đối với chuyện tôn sùng con hát ca kĩ như thế, từ trong lòng hắn cũng có thể lý giải loại xu thế này.
Ở Khánh triều, những danh kỹ đó cực kỳ nổi tiếng hoà thuận vui vẻ, cũng thập phần phong cảnh, được rất nhiều người truy phủng.
Tuy nói bọn họ có địa vị xã hội rất thấp, nhưng cũng có không ít người tôn sùng, vì bọn họ mà không tiếc ném ra vàng bạc chỉ vì giành được nụ cười của mỹ nhân.
Ánh mắt Đỗ Khanh không tồi, minh tinh cô thích lâu năm cũng không phải loại minh tinh chỉ dựa vào một khuôn mặt mà nổi tiếng trong thời gian ngắn, mà là một ảnh đế có kỹ thuật diễn, có tác phẩm, nhân phẩm cũng xuất chúng.
Tống Gia Thành cũng lén xem hai bộ phim điện ảnh của hắn, nói thực ra, kỹ thuật diễn xủa người này đúng là siêu phàm, diễn cái gì cũng như chính hắn, làm cho hắn thiếu chút nữa cũng rơi xuống hố.
Tóm lại một câu, kinh nghiệm yêu đương của Đỗ Khanh gần như bằng không, nói trắng ra, trước hôm nay, Tống Gia Thành chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nghe được cô nói câu này.
Tuy rằng ở hiện đại ngây người một thời gian, cũng tiếp xúc không ít tư tưởng hiện đại, nhưng từ trong xương cốt Tống Gia Thành vẫn là một người cổ đại bảo thủ, rụt rè.
Câu này của Đỗ Khanh tựa như nói bừa, hắn không biết là cô đang nghiêm túc, hay là đang nói giỡn, trực tiếp bị dọa đến mức liên tục lui về phía sau.
Nhưng mà hắn quên mất chính mình vốn đang nằm ở mép giường, hắn vừa lui, cả người trực tiếp ngã xuống từ trên giường.
Hết thảy phát sinh quá đột ngột, chờ Đỗ Khanh nghe được động tĩnh, muốn duỗi tay kéo hắn lại, chỉ kịp bắt được góc áo, trơ mắt nhìn hắn nặng nề ngã xuống cái phản kê chân cạnh giường.
Lần này Tống Gia Thành ngã thật sự không nhẹ, Đỗ Khanh nghe được tiếng thân thể hắn đụng vào chiếc phản phát ra thanh âm trầm đục, cô còn không tự chủ được duỗi tay sờ sờ bả vai của mình.
Đỗ Khanh khuỷu chống tay lên giường, thò đầu ra bên ngoài nhìn, nửa thật nửa giả nói: “Anh không sao chứ, tôi chỉ đùa một chút, anh phản ứng lớn như vậy làm gì.”
Tống Gia Thành đang xoa xoa eo, nghe Đỗ Khanh nói vậy liền lập tức bò dậy.
Bởi vì một loạt động tác này của hắn, trong lòng Đỗ Khanh thoáng chốc không có tư vị gì.
Vừa rồi cô sở dĩ nói nói vậy, thật sự là bởi vì lúc ấy hai người dựa vào nhau quá gần, không khí cũng quá tốt, cho nên lời kia tuôn ra trong vô thức.
Anan
Lời vừa ra khỏi miệng, Đỗ Khanh cũng sửng sốt hai giây, hai giây sau, cô cũng bình thường trở lại.
Quan hệ của cô và Tống Gia Thành vốn dĩ đã không bình thường, cô thích hắn, mà cô cũng có thể nhận thấy, hắn đối xử với mình cũng khá đặc biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-85-cuop-co-2.html
.]
Nếu hai người đều có ý tứ kia, vậy thừa dịp không khí thích hợp, thu hẹp quan hệ của hai người cũng không phải chuyện gì quá khó tiếp thu đi?
Cho nên vừa rồi nói ra nói, cũng là có ba phần thiệt tình ở bên trong.
Bất quá ông trời làm chứng, Đỗ Khanh nói chuyện cướp cờ này kia, cũng không phải thật sự muốn có quan hệ thân thể với Tống Gia Thành.
Nhưng trong bầu không khí vừa rồi, hai người thuận theo tự nhiên nắm tay một cái cũng được đi.
Kết quả Tống Gia Thành phản ứng lớn như vậy, giống như Đỗ Khanh là mãnh thú hồng thủy gì không bằng.
Động tác liên tiếp này của hắn, thật sự làm suy nghĩ trong lòng Đỗ Khanh d.a.o động.
Chẳng lẽ —— cô cảm giác sai rồi?
Kỳ thật Tống Gia Thành không có ý tứ kia với cô? Chỉ vì giường gỗ cột bọn họ vào cùng nhau, cho nên hắn mới không thể không thân cận với cô.
Vừa có loiaj suy nghĩ này, trên mặt Đỗ Khanh liền có chút không nhịn được.
Tưởng tượng đến chuyện bản thân tự mình đa tình, Đỗ Khanh cảm thấy chính mình cơ hồ sắp không duy trì nổi nụ cười trên mặt.
Khả năng mấy chuyện cô thấy ngọt ngào, ái muội, ở trong mắt Tống Gia Thành, tất cả đều làm hắn phải dùng hết sức lực mới áp được sự kinh tởm trong lòng?
Phía trước cô không nhắc tới vấn đề này nên hai người vẫn mập mờ, ngoài mặt hai người còn có thể duy trì sự hài hòa, hiện tại cô nói ra loại lời này, Tống Gia Thành liền rốt cuộc không giả bộ nổi nữa?
Đỗ Khanh cảm thấy đầu mình lộn xộn, cô khuyên chính mình không cần nghĩ nhiều, Tống Gia Thành cũng không phải người như vậy.
Y theo tính tình của hắn, nếu trong lòng hắn không có hảo cảm với cô, vậy hắn nhất định sẽ không nguyện ý trái lương tâm mà thân cận với cô.
Bởi vì hắn là con vợ cả của Quốc công phủ, trong xương cốt đều là ngạo khí trời sinh, hắn sẽ không miễn cưỡng chính mình.
Đỗ Khanh thật sự muốn nghĩ theo hướng lạc quan, nhưng cô nghĩ đến động tác tránh còn không kịp vừa rồi của Tống Gia Thành, trong lòng cô tựa như nghẹn lại, không thông nổi.
Khi Tống Gia Thành quay đầu lại nhìn Đỗ Khanh, mới phát giác sắc mặt của cô không tốt.